Chương 1338: Đi Thăm Bạn
Địa ngục?
Trong nhất thời, Lục Tân cảm thấy khá mơ hồ. Địa ngục mà Dracula nói là địa ngục mà Hạ Trùng đang điều tra?
Hay chỉ là trùng tên?
Lục Tân tò mò, bèn gửi tin nhắn riêng cho Dracula: Là địa ngục à? Với lại ngươi thật sự cho ta năm trăm vạn?
Dracula: Chuyển khoản trước hai trăm.
Dracula: Tiền đặt cọc, số còn lại sau khi gặp mặt sẽ đưa.
Lục Tân bình tĩnh nhìn dãy số dư trong tài khoản mình, mười mấy phút sau, hắn kích động tới mức suýt nữa là ném luôn cái máy truyền tin ra ngoài. Nhìn dãy số trong tài khoản, Lục Tân cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng. Người này chuyển tiền cho mình thật à?
Hai trăm vạn?
Trên thế giới này vẫn còn một kẻ ngu như thế sao?
Trong lúc hắn vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh thì trong nhóm chat đã xuất hiện thêm rất nhiều tin nhắn.
Cơ Giới Sư: Sau khi biết được mục đích thật sự của buổi gặp mặt từ chỗ Cú Mèo tiên sinh, ta quyết định, ta sẽ không đi.
Giày Múa Đỏ: Hì hì, ta cũng đã mua được tin tức, vì vậy, ta sẽ đi.
Tên Của Ông Đây Không Giống Các Ngươi Thật Sự Quá Sảng Khoái: Mẹ nó ta cũng đi, ta muốn giết chết Dracula.
Dracula: Ngu ngốc ngươi đến đây.
Dây Cót Cam: Nếu như hẹn nhau ở địa ngục vậy thì dễ rồi, lão tử hiện tại cũng đang ở đó, ta chờ các ngươi tới.
Rắn Chín Đầu: Việc càng lúc càng trở nên thú vậy.
Cú Mèo: Vậy rốt cuộc, nếu ta tham gia thì sẽ nhận được ích lợi gì?
Lục Tân vội vàng reply hắn: Có, ngươi thử đi chat riêng với Dracula đi.
Cú Mèo im lặng, một lát sau, hắn nhắn lại: Được, ngày 12 gặp.
Sau đó lại chat riêng với Lục Tân: Cảm ơn ca, khi nào gặp ta giúp ngươi xoa bóp.
Mười phút sau, Lục Tân nhìn máy truyền tin, rồi rơi vào trầm mặc.
Hắn đã kiểm tra qua, hai trăm vạn kia là thật, thậm chí hắn đã đổi nó ra tiền mặt.
Hơn nữa thông qua tin nhắn của Cú Mèo, hắn có thể xác định không phải chỉ có mình mới nhận được năm trăm vạn kia, người khác cũng có thể nhận được.
Nhưng vì sao Dracula lại nóng lòng như thế?
Mặt khác, việc gặp mặt trên cơ bản cũng đã được xác định.
Chỉ tính riêng những người mà Lục Tân thấy nhắn là sẽ tới cũng có tận bốn, năm người. Tuy con số này không thể so được với ba mươi mấy thành viên trong câu lạc bộ, nhưng đối với buổi gặp mặt vừa nhìn là đã biết không bình thường này, bốn năm người đã là một con số nhiều rồi.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, mình rốt cuộc có nên đi tới buổi gặp mặt này hay không?
Suy nghĩ một lúc, Lục Tân mới chợt phản ứng lại, vấn đề mà lúc này mình nên nghĩ tới phải là lúc nào lên đường mới đúng?
Buổi gặp mặt này nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Nhưng dù sao hắn cũng đã nhận hai trăm vạn của người ta rồi, hơn nữa còn tới ba trăm vạn đang chờ thu.
Lục Tân ở trong lòng cân nhắc một phen, rồi rất nhanh đã đưa ra quyết định. Đầu tiên, hắn cầm điện thoại lên gọi là quản lý Lưu ở văn phòng, nói là mình muốn xin kéo dài thời gian nghỉ, quản lý Lưu nghe thế thì vô cùng kích động, sau đó đồng ý ngay lập tức.
Chỉ là lần này hắn có hỏi thêm một câu, đó là khi nào Lục Tân về, để có thể chuẩn bị cho tốt.
Sau đó Lục Tân lại gọi cho Hàn Băng, nói là mình phải rời khỏi thành phố để làm một ít chuyện, sau khi làm xong thì về ngay, nhờ cô giúp mình trông nom việc sửa chữa.
Hàn Băng nghe thế thì lập tức trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có hơi căng thẳng. Cô vội hỏi Lục Tân muốn đi nơi nào, có tiện tiết lộ hay không.
Lục Tân trầm ngâm một lát rồi mới đưa ra đáp án:
"Đi thăm bạn."
Hàn Băng sững sờ một lát rồi mới lấy lại tinh thần, cô nói hai ngày sau sẽ tới chỗ Lục Tân để bàn giao việc trang trí, đồng thời cũng sẽ báo cáo chuyện này lên tổng bộ.
Dù sao thì hiện tại Lục Tân chính là nhân tài đặc thù cấp 6, cho nên việc rời khỏi thành phố cũng là một việc lớn.
Mặc dù hắn có quyền muốn đi đâu thì đi, không cần phải đợi sự phê chuẩn của cấp trên, nhưng tổng bộ vẫn cần phải biết.
Sau khi giải quyết xong công tác chuẩn bị, tâm trạng của Lục Tân cũng thảnh thơi hơn, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Tại sao Đan Binh lại muốn rời khỏi thành phố?"
Tại Đặc Thanh Bộ, sau khi Trần Tinh biết được tin Lục Tân muốn rời khỏi thành phố thì hơi nhíu mày:
"Lần trước, khi hắn nói muốn rời khỏi thành phố để 'thăm người thân' thì đã phá hư kế hoạch 'tạo thần' của Hắc Đài Bàn ở thành phố trung tâm. Lần này lại đột nhiên nói muốn đi thăm bạn..."
Cô không nói tiếp, nhưng có thể thấy cô đang vô cùng lo lắng.
"Có lẽ là chuyện có liên quan tới địa ngục."
Giáo sư Bạch chợt trả lời nghi vấn của cô, ông nhẹ giọng nói:
"Viện nghiên cứu có lẽ đã muốn ra tay với địa ngục."
"Địa ngục?"
Trần Tinh sững sờ:
"Ý của ngươi là quốc gia vong hồn mà chúng ta mới nhận được tin tức?"
"Nó chỉ mới đối với chúng ta, chứ trên thực tế, nơi này đã tồn tại một khoảng thời gian dài"