Chương 1339: Mẹ Bị Thương
Giáo sư Bạch vừa tiếp tục nghiên cứu kế hoạch Thiên Quốc vừa nói:
"Mặc dù không có chứng cứ, nhưng chúng ta chỉ cần ngẫm kỹ lại thì cũng sẽ biết. Địa ngục, là nơi cư trú dành cho linh hồn mà Hỏa Chủng và các thế lực giáo phái ở Hỗn Loạn Chi Địa đồng sáng lập. Nhiều năm qua, Hỏa Chủng luôn che chở và giấu giếm tung tích của nó, nhưng đột nhiên, những tin tức có liên quan lại bị truyền ầm ầm ra ngoài. Ta nghĩ, chuyện này cũng chính là thái độ mà Hỏa Chủng muốn biểu hiện ra ngoài..."
"Hẳn là đã có rất nhiều người tiên đoán được lần buông xuống thứ hai, nói không chừng Hỏa Chủng đã sớm làm chuẩn bị"
Trần Tinh nghe thế thì không khỏi lo lắng:
"Họ không sợ gặp phải đại họa, khiến cho mọi người vạn kiếp bất phục sao?"
"Trước khi giai đoạn thí nghiệm của kế hoạch Thiên Quốc thành công, cũng có rất nhiều người cảm thấy Thanh Cảng chúng ta đang đùa với lửa."
Giáo sư Bạch:
"Khi đối mặt với nguy cơ, có người lùi bước, cũng có người lựa chọn tiến lên một bước, điều này cũng được xem là một loại dũng khí"
"Vậy chúng ta..."
"Về việc này, Thanh Cảng của chúng ta không có cách nào nhúng tay vào. Tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch Thiên Quốc mới là điều quan trọng nhất"
Giáo sư Bạch có hơi chần chờ nói:
"Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng, dù kế hoạch Thiên Quốc đã làm cho Thanh Cảng bước một tiến xa nhưng.
Thế nhưng khi so với mấy con quái vật khổng lồ như viện nghiên cứu hoặc Hỏa Chủng, thì trụ cột của chúng ta vẫn còn yếu ớt tới đáng thương..."
"Vì thế, chúng ta chỉ cần đứng ở ngoài nhìn là được, nếu được thì có thể chuẩn bị thêm chút đậu phộng hạt dưa"
Nói tới đây, ngay cả ông cũng nhịn không được bật cười. Sau đó ông nói tiếp:
"Đối với viện nghiên cứu mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc mở ra bí mật của Mặt Trăng Đỏ."
"Vì thế, nếu có một thứ có thể hấp dẫn lực chú ý của họ, thậm chí là bớt thời gian sắp xếp người đích thân đi hủy diệt, thì nó nhất định là thứ khiến cho viện nghiên cứu cảm thấy bị uy hiếp.
Chỉ có điều, ngay cả ta cũng không nghĩ tới lần này viện nghiên cứu lại chơi lớn như vậy."
"Người trong câu lạc bộ kia, đều là quái vật!"
"Dù chỉ có vài người, nhưng một khi họ cùng nhau tiến vào Hỗn Loạn Chi Địa, cái cảnh kia... chậc..."
Giáo sư Bạch nói xong thì không khỏi lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trần Tinh nghe giáo sư Bạch nói xong thì cảm thấy rất kinh ngạc, hơn nữa còn rất nhiều vấn để muốn hỏi.
Nhưng cô bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc, thế là liền quay sang nhìn giáo sư Bạch với ánh mắt kỳ lạ:
"Sao ông lại biết nhiều như vậy?"
Giáo sư Bạch thuận tay bỏ một cái máy truyền tin vào trong ngăn kéo, sau đó nói:
"Ta thấy"
"Không biết là người giàu cỡ nào, mới có thể bỏ ra năm trăm vạn chỉ để mời một người tới gặp mặt chứ?"
"Người hào phóng như vậy, buổi gặp mặt này hẳn là sẽ chơi rất vui?"
Lục Tân vừa thu dọn đồ đạc vừa lo lắng suy nghĩ, sau đó đem toàn bộ súng và đạn đều nhét hết vào túi.
Buổi gặp mặt được tổ chức vào ngày 12, sau khi trừ đi thời gian chuẩn bị và di chuyển thì số thời gian còn lại cũng không nhiều lắm. Đại khái là khoảng sáng mai là hắn phải đi rồi, vì vậy theo như thói quen, Lục Tân đều phải chuẩn bị tốt tất cả đồ vật trước khi xuất phát.
Hắn quay đầu lại nhìn cha và em gái, cảm thấy không cần phải nói chuyện này với họ.
Em gái là một đứa ham chơi, nhất định sẽ đồng ý đi với mình, còn cha... dù sao ông ấy cũng rất dính người.
Còn về phần mẹ...
Lục Tân bỗng nhớ tới mẹ mình, bà đã đi công tác lâu rồi mà chẳng thấy trở về. Trong khi hắn vẫn còn đang phân vân thì cái điện thoại màu đỏ sau lưng đột nhiên vang lên, tiếng chuông rất đột ngột, em gái và cha lập tức từ trần nhà và trong bếp thò đầu ra xem.
Lục Tân vội vàng bỏ đồ trên tay xuống, vừa cầm điện thoại lên thì đã nghe được tiếng của mẹ:
"Ngươi muốn đi gặp mặt bạn à?"
Lục Tân sững sờ một lúc lâu rồi mới 'ừ' một tiếng.
"khụ khụ, đi đi, cũng nên đi ra ngoài nhìn một chút."
Lục Tân không ngờ lần này mẹ mình lại đồng ý ngay lập tức mà không ngăn cản.
Trong lúc Lục Tân vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui ngoài ý muốn thì chợt nhận thấy có gì đó không đúng. Ố đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ vẫn dịu dàng ưu nhã như ngày thường, nhưng không hiểu sao lại có hơi suy yếu, vừa rồi còn ho nhẹ hai tiếng, dường như có gì đó không đúng lắm.
"Ngươi bị thương rồi?"
Sắc mặt của Lục Tân bỗng nhiên lạnh xuống, hắn hỏi.
Đầu dây bên kia, bà trầm mặc một chút, sau đó cười khẽ nói:
"Không có việc gì đâu, đừng lo lắng"
"Ngươi xuất phát trước đi, ta sẽ gặp ngươi ở nơi đó."
Dù đã cúp điện thoại thật lâu, nhưng gương mặt của Lục Tân vẫn cứ lạnh lùng không chút biểu lộ.
Đám công nhân đang sửa sang lại tòa nhà cũ ở ba tầng dưới đồng thời cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí còn vô thức rụt cổ lại.
Một loại cảm giác khiến tim đập nhanh không biết phải hình dung thế nào đột nhiên dâng lên trong lòng, trước mắt thậm chí còn xuất hiện ảo giác.
Mặt tường của tòa nhà cũ vô cùng bình thường này đang vặn vẹo một cách loang lổ, như là vẻ mặt của một người đang bị sự phẫn nộ bóp méo.
"Chẳng phải đã nói tòa nhà này vô cùng an toàn hay sao?"