Chương 1341: Lọt Hố
Hắn nghe người ta nói Hỗn Loạn chi địa là một vùng đất tràn ngập sự sợ hãi, nhưng trên mặt của những người này lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Thậm chí còn không có cả sự nhu nhược.
Có lần Lục Tân muốn dừng lại để hỏi đường, nhưng hắn vừa mới giảm tốc độ thì đã thấy đối phương ngay lập tức móc ra một cây súng tiểu liên.
Làm Lục Tân sợ tới mức nhanh chóng đạp ga rời đi.
Đồng thời trong lòng cũng hạ quyết định, ở nơi nguy hiểm thế này, có thể hạn chế giao tiếp với người khác thì tốt nhất vẫn nên hạn chế.
Vì suy nghĩ này, cho nên ngay cả lượng dầu còn lại trong xe đều được hắn suy tính cẩn thận. Hiện tại Lục Tân chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là nhanh chóng chạy tới điểm gặp mặt, sau đó tìm Dracula đòi ba trăm vạn còn lại. Nhưng không nghĩ tới suy nghĩ đơn thuần của hắn đã bị dập nát rất nhanh...
.. Vì xe bị rơi vào hố.
Chuyện này cũng không thể trách Lục Tân được, đường xá ở nơi này quả thật rất khó đi, rõ ràng trên bản đồ là đường lớn, nhưng thực tế thì lại là một con đường loang loang lổ lổ, ổ gà ổ voi một đống. Hơn nữa một cái hố to nằm ngay giữa đường thế này mà chẳng có một tấm biển nhắc nhở nào, kết quả là hai bánh xe trước rơi tọt xuống hố.
Trong hố đều là nước bùn, Lục Tân giẫm chân ga nửa ngày, nhưng nó lại càng lún càng sâu...
Lục Tân bất đắc dĩ, không còn cách nào khác ngoài việc nhờ em gái trợ giúp...
"Ca ca, ngươi muốn lái thẳng qua cái hố luôn sao?"
Con bé chạy ton ton qua giúp, sau đó dùng một tư thế rất đáng ggờm nắm chặt tay lái.
Kết quả xoay nửa ngày, ngoài trừ việc tiếng kêu của con quái vật sắt thép sắp biến thành tiếng kêu thắm thiết ra thì cũng không có gì thay đổi.
"Em gái, hình như em cũng không nỡ rời bỏ cái hố này cho lắm..."
Vốn dĩ tâm trạng của Lục Tân đang không tốt vì lái xe vào hố, nhưng khi thấy em gái nhà mình cũng lái không ra, tâm trạng của hắn lại đột nhiên tốt lên.
Hắn vừa cười vừa đi xuống xe để quan sát, phát hiện hai cái bánh trước đều đã bị nước bùn bao vây, không còn chỗ nào để làm điểm tựa lực.
Rồi dần dần, lòng hắn chợt nhận ra, thứ có thể giải quyết tình huống này không phải là hệ nhện... mà là xà beng.
Lần trước, khi dùng xà beng làm xong chuyện lớn mà ngay cả Búp Bê cũng không làm được, thì từ đó về sau, Lục Tân luôn đặt một cái xà beng ở trong cốp sau của xe. Hắn mở cốp sau để lấy xà beng ra, sau đó hự hự nạy nửa ngày, cuối cùng nhịn không được mà trầm tư nhân sinh... vì lúc này xà beng cũng dùng không được.
Mình chỉ là một người bình thường, sao có thể kéo nổi con quái vật sắt thép này đây?
Mệt tới mức đầu toàn mồ hôi, Lục Tân thẳng lưng lên, nhìn trái nhìn phải một hồi thì phát hiện, ở đồng ruộng xa xa đang có rất nhiều người đang nhón chân nhìn.
Nữ có nam có, còn có mấy thanh niên cơ thể cường tráng.
"Đồng hương ơi..."
Hết cách, Lục Tân chỉ đành phải hướng họ cầu giúp đỡ:
"Có thể qua đây giúp ta nâng xe lên được không?"
Ở một nơi hỗn loạn và không pháp luật thế này, Lục Tân cũng không thể nào xem trọng phẩm đức của những người này. Nhưng hắn thật sự bị buộc cho hết cách mới phải đành cầu cứu họ.
Không ngờ rằng, sau khi nghe được tiếng la của hắn thì những thanh niên trai tráng đang đứng trong ruộng tụm lại xì xào với nhau một thoáng, sau đó có gọi thêm mười mấy người tới vây quanh chiếc xe, kêu một, hai, ba rồi dùng sức nhấc xe lên.
Chiếc xe này gần như bị họ nhấc khỏi hố.
Lục Tân rất cảm động, vội vàng đưa cho họ vài điều thuốc:
"Cảm ơn đồng hương, rất cảm ơn mọi người..."
Người chung quanh đều rất thuần phác xua tay nói không có gì, còn có người nhiệt tình bảo:
"Ấy, khách nhân, xe của ngươi hình như bị va đập nặng lắm, sàn xe đều cong lên hết cả rồi. Ö đằng trước là thôn của chúng ta, tới đó đi, rồi chúng ta giúp ngươi sửa xe..."
"Đúng thế, ngươi nhìn cái lốp xe này xem, có tận mấy cây đinh đây này..."
Lục Tân lập tức cười cười để từ chối khéo:
"Không cần không cần, vẫn còn có thể lái được."
"Khách khí cái gì, thôn cũng chúng ta rất gần đây, đi vài bước là tới rồi..."
"Đúng đó, cho dù không sửa xe thì cũng phải tắm rửa chứ, ngươi xem người của mình xem, bẩn cả rồi..."
"Trở cũng sắp tối, đường đêm khó đi, hay là ngươi cứ ở lại thôn chúng ta nghỉ một đêm đi."
Thôn dân chung quanh thật sự rất nhiệt tình mời mọc Lục Tân.
Lục Tân cũng không phải là một người biết từ chối sự nhiệt tình của người khác, hắn nhìn sắc trời một chút, quả nhiên trời cũng sắp tối, ý định ban đầu của hắn là cắm trại ở xung quanh đây, nên cũng không từ chối ý tốt của đám người này nữa. Sau khi Lục Tân đồng ý thì đi theo họ tới điểm tụ tập bên cạnh để sửa xe, đồng thời nghỉ ngơi một đêm.
Lúc này cả đám người mới tản ra khỏi đầu xe, còn tìm một đại cô nương ngồi ở ghế phụ để trò chuyện.
"Ca ca này, ngươi thật sự rất đẹp trai đó."
Đại cô nương buộc tóc đuôi sam, tay cầm liêm đao sắc bén thẹn thùng nhìn Lục Tân:
"Ngươi tới từ đâu thế?"
". Thanh Cảng"
"Có bạn gái chưa?"
", Tạm thời thì chưa."
"Có muốn tìm không?"
"Cái này còn phải bàn bạc lại với người nhà."
"Người nhà của ngươi ở đâu? Có thể đưa ta đi gặp không?"
"Nếu ta nói họ đang ở sau lưng nhìn ngươi thì ngươi có tin không?"