Chương 1342: Đặc Sản
Thôn làng mà họ nói quả nhiên cách không xa, dưới lời chỉ đường của cô nương cột đuôi sam và hướng dẫn của thôn dân chạy theo hai bên, rất nhanh họ đã tới nơi.
Khi thấy ánh đèn xe từ xa, người trong thôn lập tức gỡ cái cây gỗ thô to dùng để chặn cửa ra cho Lục Tân chạy xe vào, xa xa còn có người đang gõ trống khua chiên. Vị thôn trường cao gần hai mét cũng nhiệt tình dẫn người chạy ra, dùng hai tay bắt tay với Lục Tân:
"Hoan nghênh khách nhân đường xa mới tới, lâu lắm rồi thôn chúng ta mới nghênh đón người ngoài tới..."
Nói xong, hắn vung tay lên, bảo người trong thôn nhanh chóng rửa xe, rút đỉnh và chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hắn.
Lục Tân bị đám người nhiệt tình dưa tới một căn phòng trống ở ven đường, sau đó đồ ăn đồ uống nhanh chóng được bưng lên, có cơm tẻ, có bánh đen, có dưa muối nhà làm, cũng có xúc xích quý giá làm bọn con nít nhìn thôi cũng đã thèm chảy nước miếng...
"Cái này..."
Lục Tân thật sự cảm thấy ngoài ý muốn:
"Hỗn Loạn Chi Địa hình như không giống với truyền thuyết lắm, dân phong rõ ràng rất chân chất mà..."
Không thể từ chối ý tốt của các thôn dân, nên Lục Tân cũng rất nhiệt tình ăn uống.
Thấy hắn không khách sáo, đám người cũng trở nên vui vẻ, người nào người nấy cười tới mức như sắp nở hoa.
Sau khi cơm nước xong, trưởng thôn lập tức sắp xếp nơi ở cho Lục Tân, trải chăn mới, thậm chí còn kêu quả phụ ở đầu thôn tới...
Đối mặt với sự nhiệt tình thái quá này, Lục Tân có chút ăn không tiêu, vội nói:
"Quả phụ thì không cần..."
"Với lại mọi người cứ tính tiền cho ta đi, tiền ăn tiền uống tiền rửa xe hay tiền ngủ trọ, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, ta không thể chiếm chút lợi nhỏ này của mọi người được..."
"y...
Ai ngờ vị trưởng thôn kia lại phẩy tay một cái, nghiêm túc nói:
"Sao khách nhân lại nói thế được?"
"Đi ra ngoài, có ai mà không gặp phải chuyện khó xử chứ? Chúng ta tìm được người nào thì đương nhiên phải giúp người đó rồi."
"Chuyện tiền nong cứ từ từ để đó, trước tiên mới khách nhân nhìn đặc sản của thôn chúng ta đã."
Nói xong, hắn khoát tay một cái:
"Mau mau, mấy người các ngươi, lấy đặc sản của thôn chúng ta lại đây cho khách nhân xem"
Lộp bộp lộp bộp...
Dường như mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ càng, cho nên trưởng thôn vừa mới nói một tiếng thì ở xa lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Đám phụ nữ và trẻ con đang chen chúc ở cửa xem náo nhiệt đều mau chóng né sang một bên, nhường ra một khu đất trống. Sau đó liền thấy ở trong mấy cái góc khuất của thôn, có mười mấy thanh niên trai tráng đang rầm râm chạy tới, người nào người nấy cũng ôm một cây súng tiểu liên trong ngực, vòng đạn được quấn quanh người, chỉnh tề đứng thành một hàng ở trước cửa.
Trên mặt người nào cũng mang theo nụ cười thuần phác, nhiệt tình lại chờ mong nhìn Lục Tân.
Trưởng thôn cười nói:
"Khách nhân ngài nhìn xem, đặc sản của chúng ta thế nào?"
"Thôn này của chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có súng và đạn thôi."
"Cái này... Khá tốt đấy chứ..."
Lục Tân chăm chú nhìn đám thanh niên đang cầm súng và đạn kia, nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Ai có thể nghĩ tới trong một thôn nhỏ thế này, lại cất giấu một kho quân dụng nhỏ?
Trưởng thôn cười tới híp cả mắt, dường như đang cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của Lục Tân. Đôi mắt đầy nếp nhăn bắt đầu đảo qua những thứ mà Lục Tân đã và chưa ăn, đồng thời từ phía sau móc ra một cái bàn tính cũ nát.
"Chỉ có điều, vật này ta cũng có."
Trưởng thôn còn chưa bắt đầu tính thì Lục Tân đã cười nói trước, hắn cầm cái túi của mình sang.
Sau đó, móc ra một khẩu súng lục đặt lên bàn.
Trưởng thôn cúi đầu nhìn, cười nói:
"Không tệ, nhưng đặc sản của ngươi kém xa đặc sản của chúng ta nhiều."
"Ta vẫn còn.
Lục Tân cười trả lời, sau đó móc cái chìa khóa xe tự động vừa mới được đổi trước khia xuất phát của mình ra.
Hắn cầm chìa khóa lung lay trước mặt trưởng thôn vài cái, sau đó ấn vào một cái nút màu đỏ ở trên.
Chỉ nghe "rừm" một tiếng, con quái vật màu đen vừa mới được thôn dân nhiệt tình rửa tới sạch sành sanh bỗng nhiên tự động bật ga, sau đó nhanh chóng lùi về sau, chạy tới trước cửa phòng.
Tiếp sau đó, chỉ nghe kèn kẹt vài tiếng.
Trên đầu xe và mui xe văng ra vài tấm thép, ngay sau đó, mấy cái nòng súng đen nhánh từ từ được nâng lên.
Phảng phất như một con mắt kỳ lạ đang gắt gao nhìn thẳng vào người chung quanh.
Đặc biệt là ở cốp sau, sau khi nó được mở ra tự động thì có một con chó robot đứng lên, nòng súng được gắn trên người nó cứ chuyển động trái phải, cái họng súng đen ngòm cứ liên tục quét tới quét lui trên mặt của từng người, dường như là đang tìm kiếm góc độ để ngắm bắn.
Vèo vẻo vẻo...
Đám người đang đứng xem náo nhiệt xung quanh đột nhiên biến mất không còn một bóng, cả đám đều trốn hết ra sau tường thò đầu ra nhìn dáo dác.
Mấy thanh niên ôm súng cũng bị cảnh này dọa cho ngớ người, cả đám như gặp phải đại địch, giơ súng nhắm thẳng vào chiếc xe.
Chỉ là sắc mặt của mỗi người đều vô cùng quái lạ, không biết khi súng đối súng với chiếc xe này, ai mới là người chịu thiệt thòi...