Chương 1343: Đường Chở Hàng
"Cái này..."
Trưởng thôn cao gần hai mét cũng bị dọa cho phát sợ, mấy đốm đồi mồi trên mặt có hơi run rẩy.
Lục Tân nhìn hắn, cười nói:
"Đặc sản của ta thoạt nhìn cũng không tệ lắm đúng không?"
Hắn quả thật có chút tự hào.
Vì ngay cả hắn cũng không biết, chỉ dùng có một ngày mà Đặc Thanh Bộ lại có thể cải tạo chiếc xe tới mức này.
Phải thừa nhận một điều, dưới tình huống khán giả đủ đầy, mà mình cũng có một thứ đồ vật có thể đem ra khoe khoang, thì việc đột nhiên lấy đồ vật ra, sau đó thưởng thức ánh mắt vừa ước ao vừa sợ sệt của người khác thật sự là... quá sung sướng!
"Tốt lắm tốt lắm."
Trưởng thôn sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, hắn lúng túng cười nói:
"Đồ của khách nhân quả thật tốt hơn chúng ta rất nhiều."
Nói xong thì quay lại mắng mấy người trẻ tuổi kia:
"Mau cất đồ vào, đem mấy thứ này ra bộ không cảm thấy mất mặt sao?"
Đám thanh niên như được đại xá, vội vàng cất súng vào, sau đó chạy thẳng về thôn.
"Cho dù thế nào thì cũng rất cảm ơn các ngươi."
Lục Tân cảm kích nhìn trưởng thôn:
"Vừa phiên các ngươi giúp ta nhấc xe, còn phiền các người rửa xe, sửa xe giúp ta. Thấy ta tới còn nhiệt tình đem đồ ăn ra chiêu đãi, đây quả thật là nơi nhiệt tình nhất mà ta từng ghé đến"
"Chỉ là trong thôn hẳn cũng không dễ dàng gì, vậy nên chút lòng thành này các ngươi nhất định phải nhận lấy."
Nói xong, hắn móc từ túi ra hai tờ tiền giấy năm mươi đồng, đang định đưa qua thì chợt suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy lại một tờ.
"Cái này.."
Trưởng thôn dại ra nhìn cảnh Lục Tân lấy lại tiền, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, cười nói:
"Không cần không cần"
"Chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, cần hồi báo cái gì chứ"
"Không được không được, nhất định phải nhận lấy, nếu không lòng ta sẽ băn khoăn."
"Aiz, khách nhân quá khách sáo rồi..."
"hẳn là hẳn là..."
Trải qua một hồi nhún nhường, cuối cùng Lục Tân cũng nhét được tờ năm mươi đồng vào tay trưởng thôn, ngay lập tức, tâm sự gì đó đều bay sạch cả.
Cảm thấy không còn gì để lo lắng, Lục Tân tiếp tục bữa ăn của mình, hơn nữa còn cười nói việc nhà:
"Đường ở chỗ này đúng là không dễ đi, bản đồ cũng lung tung cả lên. Ta định là sẽ đi tới thành phố Hỏa Chủng, nhưng không biết tại sao chạy mấy chục dặm đường rồi vẫn chưa tới, nhìn bản đồ thì lại thấy vị trí của mình càng lúc càng xa. Trưởng thôn, nếu người của các ngươi muốn tới thành phố Hỏa Chủng thì thường sẽ đi đường nào?"
"Thành phố Hỏa Chủng? Nội thành sao? Nếu muối tới đó thì phải đi đường cho xe chở hàng."
Trưởng thôn hơi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
"Ngươi quả thật là đi nhầm đường rồi, nếu đi từ Thanh Cảng tới thì phải chạy dọc theo tuyến đường chở hàng A, thẳng tới mấy thành phố lớn ở khu Đông là có thể thuận lợi tới thành phố Hỏa Chủng. Nơi mà hiện tại ngươi đang ở, cũng là thôn của chúng ta nằm ở vùng đất hoang phía Tây. Xe của ngươi lớn quá, cho nên không thể nào chui vào đường nhỏ được, ta có thể chỉ cho ngươi đường chạy ra đường lớn chở hàng."
"Đường chở hàng?"
Lục Tân hơi ngẩn người, sau đó cẩn thận hỏi đò.
Trưởng thôn giải thích:
"Đường chở hàng chính là mấy tuyến đường chính do công ty Hỏa Chủng xây dựng, chuyên dùng để vận tải hàng bằng đường bộ, vô cùng bằng phẳng, thích hợp cho xe lớn chạy, hơn nữa vừa nhanh chóng lại vừa tiết kiệm dâu. Chỉ có điều người bình thường không chạy lên đó được, nếu ngươi muốn đi thì phải tới chỗ của người liên lạc để trình báo, nộp lộ phí, cầm giấy thông hành thì mới có thể đi qua trạm kiểm soát. Sau khi lên được đường chính thì ngươi có thể chạy thẳng một mạch tới thành phố Hỏa Chủng"
"Nơi này còn có con đường tốt như vậy?"
Lục Tân thầm nghĩ, sau đó vẫn cẩn thận hỏi lại.
Nghe trưởng thôn giải thích một hồi, hắn mới hiểu rõ, thì ra Hỗn Loạn Chi Địa cũng đã bị công ty khai thác Hỏa Chủng phân chia đại khái.
Lấy tòa nhà cao chọc trời của tập đoàn Hỏa Chủng làm trung tâm, hạt nhân là thành phố Hỏa Chủng, các điểm tụ tập và thành trấn lớn nhỏ xung quanh thành phố thì lại được chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, tương tự với bốn công ty lớn. Bên ngoài bốn khu lớn là một vùng 'đất hoang' rộng lớn, tuy trên danh nghĩa nó thuộc vùng quản hạt của Hỏa Chủng, nhưng bình thường Hỏa Chủng căn bản là không để ý tới nó.
Hỗn Loạn Chi Địa, chính là vùng đất hoang nằm ngoài bốn khu lớn này.
Trong vùng đất hoang này, căn bản không có các cơ cấu hành chính và phân chia khu vực như trong thành phố, chúng được chia thành từng khu vực nhỏ khác nhau, mỗi khu vực thì lại có một người đại diện. Người này phụ trách giúp người trong khu vực thu mua tài liệu, xử lý vật tư linh tinh với người trong bốn khu lớn.
Mà cái gọi là đường chở hàng, chính là một trong những mạng lưới giao thông bị Hỏa Chủng độc chiếm.
"Nếu nói thế thì việc đi tới thành phố Hỏa Chủng cũng không phải là một việc dễ dàng gì..."
Lục Tân thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thật ra hắn cảm thấy hôm nay mình rất may mắn, gặp được một trưởng thôn hiểu lý lẻ thế này, giúp mình loại bỏ được rất nhiều phiền phức không đáng có.