Chương 1344: Cướp Có Quy Tắc
Nhưng nếu mình tiếp tục đi đường nhỏ thì lại xuất hiện hai vấn đề, một, là mình rất có thế sẽ bị lạc tiếp; hai, là sợ rằng sẽ bị chặn đường đánh cướp linh tinh.
Hắn không chắc mỗi lần mình đều có thể gặp phải người hiểu lí lẽ như người ở trong thôn này, lỡ đâu có người muốn giết mình, vì công bằng, mình phải giết lại họ. Thế nhưng nếu gặp nhiều, thì chẳng phải mình sẽ phải giết rất nhiều?
Lục Tân không muốn giết quá nhiều người, hắn không thích.
Đã như vậy, thì cũng chỉ còn cách nghe theo lời trường thôn, đi tìm người đại diện?
Vì để tránh việc đám người chặn đường bị mình giết, mình đành phải đi nộp khoản phí qua đường vốn dĩ là có thể không cần nộp này...
.. y, coi như đây là thỏa hiệp của mình với thế giới này đi!
"Vậy ta cũng có thể đi tìm người đại diện sao?"
Lục Tân suy nghĩ một lúc thì chợt hỏi về vấn đề này.
"Đương nhiên rồi, người đại diện quản hết mọi thứ, chỉ cần có tiền, cái gì họ cũng làm được cho ngươi."
Trưởng thôn nói:
"Dù là việc thu lộ phí qua đường bình thường, hay là việc thu thuế, thậm chí là hai nơi nào đánh nhau, chỉ cần nằm trong phạm vi đất hoang thì đều do người đại điện quản. Haiz, cũng vì lần trước đánh nhau thua với điểm tụ tập bên cạnh, cho nên chúng ta bị cướp đi không ít đồ vật và phụ nữ. Làm cho chúng ta khổ tới mức thuế mùa này cũng không biết nộp làm sao..."
Lục Tân suy tư một lúc, bỗng nhiên nói:
"Vì vậy các ngươi mới muốn đánh cướp ta?"
"Làm gì có..."
Trưởng thôn hùng dũng nói:
"Chỉ mới bày ra chút kỹ thuật mà thôi, với lại việc chúng ta làm cùng lắm chỉ xem là dọa dẫm, hơn nữa còn không thành công, nên không thể xem là cướp bóc được."
Khi đối mặt với cái nghề cùng cần phân chia rõ ràng này, Lục Tân cũng chỉ có thể thừa nhận, lời hắn nói quả thật có chút đạo lý.
Lục Tân đã có chút dao động, nhưng thấy đối phương thành thực như thế, hắn cũng bèn nói:
"Nhưng mà làm như vậy hình như cũng không được tốt lắm?"
"Vì dù là cướp bóc, hay là dọa dẫm, thì đều là việc trái pháp luật..."
"Lời này của khách nhân không đúng rồi'"
Không ngờ trưởng thôn lại trực tiếp phản bác Lục Tân, hắn nói:
"Chúng ta ngay cả sống đều sống không nổi, còn sợ làm trái pháp luật hay sao?"
Nói xong, trưởng thôn quay ra cửa, trừng mắt quát:
"Tam Lăng Tử ngươi lại ăn đá rồi, mau bỏ nó xuống cho ta!"
Lục Tân quay đầu nhìn lại thì thấy có một thằng nhóc đang chảy nước mũi ngồi xổm ngoài cửa, bọn nó vừa liếm cục đá trên tay vừa mở to đôi mắt sáng rực nhìn dĩa xúc xích trên bàn, cứ như nhìn thôi thì đã có thể nếm được vị của xúc xích, thế là tụi nó càng liếm hăng say hơn.
Lục Tân thấy thế thì có chút không đành lòng, hắn đưa một cây xúc xích cho đứa bé:
"Cho ngươi ăn này."
"Ớ!"
Trưởng thôn lập tức muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp rồi.
Đứa bé kia tuy vừa mừng vừa sợ, nhưng động tác lại rất nhanh, chớp mắt một cái thì đã cướp mất cây xúc xích.
Nhìn dáng vẻ ăn như hùm như sói của nó, tâm trạng của Lục Tân trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi..."
Trưởng thôn không biết nên nói cái gì cho phải, phảng phất như Lục Tân vừa làm một chuyện gì đó khiến người khó xử lắm.
Lục Tân cũng rất nhanh phát hiện vấn đề, chỉ thấy sau khi Tam Lăng Tử cầm xúc xích đi, thì một lát sau, trước cửa lại đột nhiên xuất hiện một đống đầu nhỏ chen chúc, chúng nó đều ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn. Lục Tân hơi sững sờ, quay đầu lại thì thấy trưởng thôn đã cảnh giác thu hồi hết mấy dĩa xúc xích trên bàn, thậm chí là ngay cả bánh ngô và bánh bột thô cũng cầm lên.
"Hẹp hòi thế"
Lục Tân bất mãn nhìn trưởng thôn, sau đó đi tới xe của mình, cầm ra một rương thịt trâu và bánh bột đặt ở cửa.
"Tự lấy ăn đi!"
Nhìn cảnh đám con nít ùa lên lấy đồ ăn, đứa thì cầm trên tay, đứa thì ôm vào ngực, tâm trạng của Lục Tân trở nên tốt hơn rất nhiều.
Trưởng thôn nhìn cảnh này, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Dường như cảm giác được sự bất mãn của Lục Tân đối với mình, hắn đành ngượng ngùng bỏ đĩa bánh ngô và bánh bột xuống:
"Tình cảnh trong thôn là vậy đó, nếu khấm khá thì ai lại để cho đám trẻ bị đói chứ?"
Hắn vừa nói vừa lắc đầu:
"Nhưng ngươi không biết đầu, người đại diện không những thu thuế nặng, mà mỗi khi kỵ sĩ Đoàn tới cướp đồ ăn thì họ lại quay đầu mặc kệ, sau đó lại tiếp tục thu thuế như chưa có chuyện gì xảy ra. Mấy cái thứ được trồng trong đất vốn chả đủ ăn, nhưng lại phải giao hết cho họ, không những thế, khi tính toán lại thì chúng ta lại phát hiện mình vẫn còn thiếu nợ họ không ít. Chúng ta sống không nổi nữa, đương nhiên phải nghĩ cách để tìm thức ăn..."
"Có sao nói vậy, chúng ta vẫn là người rất có quy tắc."
Lục Tân cũng đã sắp hiểu cho hắn, nhưng rồi lại đột nhiên ngẩn Ta:
"Các ngươi cũng đã bắt đầu dọa dẫm người ta rồi, còn nói mình là người có quy tắc?"
"Đó là đương nhiên..."
Trưởng thôn thậm chí có chút tự hào nói:
"Khách nhân đến thôn của chúng ta, cần giúp đỡ thì chúng ta giúp đỡ, cần chăm sóc thì chúng ta chăm sóc, lo ăn lo uống, thậm chí ngay cả mấy chuyện giường chiếu chúng ta cũng tận lực cung cấp. Sau đó dù cho trên người khách có bao nhiêu tiền thì chúng ta cũng không tham lam, không hại mạng, cũng không thương người. Cướp xong thì đều để lại cho người ta vài đồng lộ phí, tốt xấu gì cũng có thể để cho họ sống sót về nhà..."
"Ngươi nói, chúng ta có phải là người rất có quy tắc hay không?"