Chương 1345: Tra Hỏi
Lục Tân lập tức cảm thấy đầu óc thông thoáng.
Đúng là có sao nói vậy, hắn càng nghe càng cảm thấy lời trưởng thôn nói rất có đạo lý.
Dù sao thì người ta ngay cả sống cũng sống không nổi rồi, cướp một chút, dọa một chút cũng đâu có gì quá đáng?
Hơn nữa trong lúc cướp bóc và dọa dẫm còn biết để lại một điểm giới hạn, đám người này đúng thật là người biết giữ quy tắc...
Cảm giác như không cẩn thận nghe được một triết lý thâm sâu gì đấy, thế là một người bình thường không thích nói chuyện như Lục Tân cũng từ từ mở máy hát. Hai người ngươi một lời, ta một câu, tán gẫu vô cùng vui vẻ, rất nhanh đã trở thành bạn thân của nhau.
Trưởng thôn không chỉ tỉ mỉ nói tình hình và quy tắc ở nơi này cho Lục Tân, mà còn tận tâm chỉ đường tới chỗ người đại diện cho hắn.
Vì sự nhiệt tình này, cho nên trước khi Lục Tân đi, đã đưa cho trưởng thôn thêm năm mươi đồng nữa.
Trước khi Lục Tân đi, có rất nhiều người trong thôn nhiệt tình chạy ra, thân thiện vẫy vẫy tay tiến hắn ra thôn.
Dù sao những cái hố này đều là do họ đào, cho nên biết rất rõ cái nào nằm ở đâu.
Đến lúc chia tay, họ còn vô cùng thân thiết căn dặn Lục Tân:
"Khách nhân, ngươi phải nhớ, khi tới chỗ của người đại diện thì nhất định phải làm theo quy tắc. Chuyện không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng làm, chút đặc sản của ngươi đối với người ta có thể chẳng là gì cả. Chúng ta đều là người đàng hoàng, tuyệt đối đừng chạy tới chỗ người ta tỏ ra thông minh gì đó, người tuân theo quy củ mới có thể sống lâu được."
"Được rồi, ngươi yên tâm, trở về đi!"
Lục Tân cười bảo đảm:
"Ta vẫn luôn là người biết giữ quy tắc."
Nói xong thì phất tay tạm biệt, ôm theo một tâm trạng vô cùng tốt chạy tới chỗ của người đại diện.
"Tên họ?"
"Lục Tân."
"Từ đâu tới?"
"Thanh Cảng."
"Thân phận gì?"
"Chủ quản trẻ tuổi nhất bộ nghiệp vụ của công ty Thâm Độ Thương Vụ chi nhánh phía Tây thành phố vệ tinh số ?"
"Ừm... Muốn đi đâu?"
"Thành phố Hỏa Chủng?"
"Đi làm gì?"
".. Lấy tiền, thăm bạn"
Sau khi đi tới chỗ người đại diện của Hỗn Loạn Chi Địa, Lục Tân phát hiện nơi không giống với tưởng tượng của mình cho lắm.
Hắn còn tưởng rằng người đại diện chính là một kẻ hai mặt, nói một câu, đưa chút tiền, cầm phê chuẩn là có thể đi.
Lại không nghĩ tới quy mô của nơi này cũng không nhỏ.
Trong một thị trấn rách nát có một tòa cao ốc mới được quét vôi trắng tinh, một đám người cầm súng đứng ở ngoài chuyên phụ trách phê chuẩn giấy thông hành cho người đi đường. Bên cạnh thị trấn là một trạm canh gác cao lớn sâm nghiêm, bên ngoài trạm canh gác chính là 'đường chở hàng' rộng rãi bằng phẳng.
Sau khi đưa tiền, nhận giấy là có thể trực tiếp lên đường.
Thế là Lục Tân thành thật xếp hàng, thành thật đưa tiền, thành thật trả lời vấn đề.
"Đi lấy tiền kiêm thăm bạn?"
Người phụ trách kiểm tra xe của Lục Tân là một người đàn ông trung niên cầm súng đội mũ lệch, trong miệng ngậm điếu thuốc - vừa mới được Lục Tân tặng khi nãy. Đống nút thắt trên áo thì cũng không biết là vô tình hay là cố ý, quả thật là nút trên nút dưới chẳng có nút nào vào hàng, quần áo thì méo méo mó mó, nhìn vô cùng 'phong cách: Người này vừa uể oải hỏi Lục Tân các loại vấn đề vừa đánh giá xe của hắn.
Sau khi nghe được câu trả lời của Lục Tân thì hắn có hơi kinh ngạc.
Hình như là vì rất ít khi nghe được lý do thế này.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Lục Tân một cái rồi lại tiếp tục hỏi:
"Có phải nhân viên nhà nước không?"
"Nhân viên nhà nước?"
Lục Tân sững sờ một lát, sau đó lắc đầu nói:
"Không có."
Hắn là thành viên của Đặc Thanh Bộ, ở Thanh Cảng cũng xem như là nhân viên của nhà nước.
Nhưng sự tồn tại của Đặc Thanh Bộ là một sự tồn tại bí mật, chưa từng được công khai ra ngoài, cho nên thân phận này của hắn cũng có thể xem là không chính quy. Mặc khác, lần này hắn ra ngoài không phải là vì chuyện công, đương nhiên cũng không thể dùng thân phận của nhân viên nhà nước.
Thân phận của hắn hiện tại chỉ là chủ quản trẻ tuổi nhất bộ nghiệp vụ của công ty Thâm Độ Thương Vụ chỉ nhánh phía Tây thành phố vệ tinh số 2.
"Không phải nhân viên nhà nước..."
Đối phương lại nhìn hắn một cái:
"Vậy ngươi có tín ngưỡng không?"
"Tín ngưỡng?"
Lục Tân ngẩn ngơ, hắn biết trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Hắn hiểu được câu hỏi của đối phương, hẳn là đang hỏi mình có phải nằm trong mấy cái giáo hội như Giáo hội chân thật gì đó không.
Hỗn Loạn Chi Địa vốn là một nơi bè cánh phức tạp, hiện tại xem ra ð nơi này, giáo đồ hình như cũng là một loại thân phận.
Nếu như xét kỹ thì hình như có chút quan hệ với Hội Đồng Hương, nhưng hai bên vốn là không quen biết, cho nên cũng chớ nói gì tới tín ngưỡng. Vì thế Lục Tân trầm ngẫm một lúc, cuối cùng vẫn thành thật trả lời đối phương.
"Không có tín ngưỡng."
Câu trả lời này dường như làm cho đối phương cũng có chút ngoài ý muốn, hắn quan sát Lục Tân từ trên xuống dưới một lần.
Lúc lâu sau mới hỏi tiếp:
"Có người quen ở đây không?"
"Cái này..."
Lục Tân đang định nói có, vì mình và thôn trưởng cao gần hai mét kia cũng xem như là có chút quen thuộc?