Chương 1346: Khiếu Nại
Chỉ là, tên của thôn trưởng là gì ấy nhỉ?
Đối phương thấy hắn nghẹn lời, trong lòng cũng đã có đáp án, trên mặt lập tức cũng hiện lên nụ cười kỳ quái.
Hắn cúi đầu nhìn tờ giấy ghi chép trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái:
"Ngươi không phải là nhân viên nhà nước, không có tín ngưỡng, ngay cả người quen ở nơi này cũng không có, thậm chí cũng không đi theo đội xe mà là một mình chạy tới?"
Lục Tân ngơ ngác một chút:
"Phạm pháp rồi?"
"Không phạm pháp, không phạm pháp..."
Mũ lệch cười rất vui vẻ:
"Trái lại ngươi là loại người mà chúng ta hoan nghênh nhất"
Nói xong, nhẹ nhàng đá chiếc việt dã của Lục Tân hai cái:
"Bên trong có hàng cấm không?"
"Không có không có."
Lục Tân lập tức phủ nhận, hắn cũng không phải là loại người kia.
Mặc dù trong xe giấu không ít súng, nhưng ở vùng hoang dã này, súng cũng không được coi là hàng cấm, vì thế những lời mà hắn nói đều là thật.
Đối phương dường như cũng từ nét mặt của hắn đoán ra hắn không nói dối.
Hoặc là nói, vốn là chẳng để ý.
Bởi vậy sau khi hỏi xong một lúc, mũ lệch cũng không kiểm tra gì nữa, mà là hơi nâng cằm, nói thẳng với Lục Tân:
"Ba ngàn."
Lục Tân nhất thời không kịp phản ứng:
"Cái gì?"
Đối phương cười một tiếng, phun ra một vòng khói, nói lại:
"Phí qua đường, ba ngàn."
Vừa nói vừa mở bàn tay ra, đưa lên đưa xuống:
"Đưa tiền, cầm giấy, lên đường"
"Cái quỷ gì thế này?"
Đầu Lục Tân 'ông' lên một tiếng, khó tin hỏi:
"Sao lại tới ba ngàn?"
"Ta đi có một người thôi mà?"
"Cũng đâu mang hàng hóa hay đi làm việc gì, chỉ có một người một chiếc xe mà phí qua đường cũng cao vậy sao?"
"Đúng thế"
Đối phương nhìn bộ dáng nóng nảy của Lục Tân, cười tới híp cả mắt:
"Vì ngươi đi một mình, không có thân phận nhà nước, không phải là người của giáo phái, thậm chí người quen cũng không có, cho nên ta mới thu của ngươi ba ngàn..."
"Nhưng mà nếu lần sau ngươi có tới thì cứ tìm ta, bảo đảm có thể giảm giá cho ngươi."
"Ngươi...
Lục Tân cũng hiểu ý của đối phương, trong lòng tức giận, nhưng vẫn bị hắn cưỡng chế đè xuống.
Hắn bảo trì sự bình tĩnh, có ý định nói đạo lý với đối phương:
"Chuyện này hình như không hợp quy định của các ngươi cho lắm?"
Nếu Hỏa Chủng đã cử người đại diện tới các nơi để làm công việc phê chuẩn này, Lục Tân tin rằng họ cũng đã lập ra một tiêu chuẩn riêng cho việc giao phí. Một người một chiếc xe mà thôi, sao lại có thể thu phí cao tới như vậy được?
Nhưng khi nghe hắn chất vấn, đối phương lại lập tức nghiêm mặt:
"Lời của lão tử chính là quy định."
Lục Tân không nói lời nào, hắn không thích mấy cuộc trò chuyện mà chẳng có đạo lý như thế này.
Trầm ngâm một chút, cuối cùng Lục Tân cũng quyết định nhượng bộ, hắn đưa một điếu thuốc sang:
"Đội trưởng, thong thả một chút đi mà..."
"Trên người ta thật sự không có nhiều tiền như vậy...
"Ha ha, lái xe này, ngươi dám nói ngươi không có tiền?"
Mũ Lệch nhìn Lục Tân cười ha ha hai tiếng, sau đó lại nhìn chiếc việt dã của hắn một cái:
"Xe không tệ."
Lục Tân rõ ràng nghe không hiểu.
Mũ Lệch cười lạnh một tiếng, hất cằm về một phía ở đằng xa:
"Thấy bên kia không?"
Lục Tân nhìn sang, phát hiện bên vách tường đằng xa có một đống xe cũ đang chất đống.
Đống xe này đã rất cũ, lốp xe khô quắt, có lẽ chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Mũ Lệch cười nói:
"Nếu ngươi đã nói mình không tiến, vậy ta cũng không làm khó ngươi."
"Để chiếc xe này lại, qua bên đó chọn một chiếc lái đi, xem như ngươi đã giao phí qua đường."
"Như vậy sao được?"
Lục Tân hơi nhíu mày, cầm điếu thuốc về ngậm vào miệng.
Sau đó móc cái bật lửa cổ mà Dao Phẫu Thuật ở thành phố trung tâm đã tặng mình ra để đốt thuốc. Mũ Lệch rõ ràng là một kẻ biết hàng, hắn nhìn cái bật lửa trong tay Lục Tân, con mắt đều bắt đầu thẳng.
"Đội trưởng, ngươi hình như hơi quá đáng rồi đấy...
Lục Tân vừa hút thuốc, vừa chậm rãi suy tư nói:
"Chỉ qua cái đường thôi mà, sao còn muốn cả xe của ta..."
Mũ Lệch nở nụ cười lạnh, nghiêng đầu liếc Lục Tân:
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta hy vọng ngươi có thể làm theo quy tắc...
Lục Tân mang theo hi vọng cuối cùng, mở miệng nói:
"Lời của ta chính là quy tắc."
Sắc mặt của Mũ Lệch lập tức trở nên âm lãnh, hắn kéo cái cây súng trước ngực ra, nhắm họng súng vào ngay Lục Tân, cười lạnh nói:
"Cho ngươi cơ hội ngươi lại vờ như không hiểu, nếu ngươi đã thật sự không chịu đưa tiền..."
"Vậy thì cho ngươi đoán xem, những chiếc xe đậu bên tường đó đến từ đâu?"
Lục Tân nghe thế thì ngẩng đầu đối mặt với họng súng.
Sắc mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
"Nếu ngươi cứ thế, vậy thì ta sẽ đi tìm lãnh đạo của các ngươi để khiếu nại..."
Vẻ mặt của Mũ Lệch rõ ràng có chút mê mang.
Hắn sững sốt một chút, sau đó cười nhìn Lục Tân, nhìn xong rồi thì đột nhiên quay đầu ra ngoài gọi:
"Đội trưởng."
Trên cái đống hàng hóa xếp thành núi nhỏ ở bên kia, một người đeo kính râm đang đánh bài với một người đàn ông, nghe tiếng gọi thì đều quay đầu nhìn sang.
Mũ Lệch cười nói:
"Có người muốn báo cáo ta."