Chương 1347: Vì Năm Nghìn
Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
"Lãnh đạo, hắn thu của ta ba ngàn phí qua đường, không đưa thì sẽ lấy xe của ta"
Người đeo kính râm sửng sốt, hắn ta nhìn Lục Tân một cái, nhưng cũng không trả lời câu hỏi, mà là quay sang nhìn Mũ Lệch, phun cái tàn thuốc trong miệng ra rồi nói:
"Mẹ nó đừng có đứng đó nói nhảm nữa, lát nữa đưa hai ngàn tới cho ta."
"Nghe rồi, đội trưởng"
Mũ Lệch cúi đầu khom lưng, sau đó nhìn về phía Lục Tân:
"Ngươi nghe rồi chứ?"
"Lần cử báo này của ngươi, ba ngàn của ta đã biến thành một ngàn, cho nên phí qua đường của ngươi sẽ từ ba ngàn, biến thành năm ngàn."
Nói tới câu cuối cùng, đôi mắt mang theo chút tơ máu vì say rượu cũng đã híp lại.
Sột soạt...
Mấy người đang ôm súng đi dạo xung quanh thấy bên này có việc cũng đều cười hì hì bu lại. Có người vuốt vuốt súng ngắn, cũng có người đi chung quanh tìm kiếm, sau đó tìm được một cây gậy gỗ, trên gậy còn có mấy cây đinh sát bị rỉ sét.
Có thể thấy được trên đỉnh sắt còn vươn chút bột phấn màu đỏ sậm, cũng không biết có phải là vết máu đã khô hay không.
Bầu không khí nói đổi liền đổi, dưới mặt trời to lớn, dường như có một luồng khí tức nguy hiểm đang lưu động.
"Nếu đã nói tới thế này..."
Trên mặt Lục Tân cũng không có biểu tình gì, hắn chỉ là cúi đầu trầm ngâm, dường như là đang đắn đo suy nghĩ một điều gì đó.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu hỏi:
"Ta có thể không đi con đường này sao?"
Hắn nhìn về phía Mũ Lệch, dường như là đang đưa ra lời khẩn cầu cuối cùng của bản thân.
Mũ Lệch đã bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, khóe miệng co quắp, đang định mở miệng mắng người thì Lục Tân lại đột nhiên đưa tay chặn hắn lại.
"Không cần phải nói, ta hiểu rồi:
Nói xong, hắn chỉ chỉ chiếc xe của mình:
"Ta lên xe suy nghĩ một chút có được không?"
Mũ Lệch nhìn sang, cho là hắn muốn đi lên để lấy tiền. Hơn nữa chướng ngại vật trên đường nhiều như vậy, hắn căn bản là không cần phải sợ Lục Tân chạy, thế là lạnh lùng gật đầu. Chỉ là cánh tay vẫn nắm chặt báng súng, họng súng nhắm ngay lưng của Lục Tân.
Lục Tân cũng không sợ hẳn ta nổ súng, hắn thản nhiên mở cửa xe rồi ngồi lên.
"Ha ha ha, không nói quy tắc được rồi, ngươi định làm thế nào đây?"
Trên trần xe ghế sau, giọng nói âm lãnh mang theo chút ý cười như đang cười trên nỗi đau của người khác của cha vang lên, ông dường như đang rất hưng phấn.
"Quy tắc là kết tinh trí tuệ của nhân loại, người tuân theo quy tắc, thì có thể sống rất tốt..."
Lục Tân than thở, cắm chìa khóa vào, ngữ khí cũng có hơi nghi hoặc:
"Nhưng đồ tốt như vậy, sao họ lại không biết trân trọng chứ?"
"Sống đều sống không nổi nữa, cướp một chút cũng không quá đáng...
"Như vậy, nếu quy tắc đã không chừa cho người ta con đường sống, vậy thì không tuân theo cũng là một điều rất hợp lý?"
Nói xong, Lục Tân bỗng nhiên khởi động xe, kéo cần, sau đó đạp mạnh chân ga.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trong lúc Lục Tân đã nghĩ thông, cũng đưa ra được quyết định thì bên ngoài xe việt dã, Mũ Lệch cũng không nhịn nổi nữa. Vừa nghe thấy xe phát ra tiếng động, hắn lập tức kinh hãi bật người lui về sau, giương súng tự động trong tay lên.
Đồng đội đứng bên cạnh tức khắc tập trung cảnh giác, họng súng chĩa thẳng vào chiếc việt dã, đồng thời, có người lớn tiếng hô:
"Mau dừng xe..."
"Kéo chướng ngại vật trên đường lên, chuẩn bị chặn nó lại...
"Nổ súng...
Còn chưa kịp nói xong, chiếc quái thú sắt thép bỗng phát ra tiếng rồ rồ, sau đó vọt thẳng về phía trước một cách mạnh mẽ.
"Tên đó bị điên rồi hả?"
"Thật sự muốn xông qua sao?"
"Vì ba nghìn đồng tiền mà cả mạng cũng không cần nữa ư?"
Hành động của xe việt dã lập tức dọa sợ vô số người xung quanh.
Họ gần cổ hét lớn, mặt mày biến sắc, kể cả Mũ Lệch kia cũng vậy. Nhưng cùng lúc đó, họ lại chẳng hề do dự mà nhắm thẳng vào con quái thú sắt thép kia, hung tợn bóp cò.
Làn mưa đạn tuôn xối xả về phía chiếc xe.
m ẩm, bang bang.
Nhưng người ngồi trong xe lại cảm thấy còn khá là dễ nghe nữa.
Chiếc xe này vốn là xe chiến đấu đỉnh cấp của Công ty khai thác Hỏa Chủng, thân xe được làm từ những tấm thép dày nặng, kính cũng là loại chống đạn, nên dù đạn rơi trúng xe như mưa thì cũng chỉ để lại vài vết xước màu trắng mà thôi. Thứ duy nhất có hại, âu cũng chỉ là lớp sơn bên ngoài.
"Rõ ràng là năm nghìn..."
Lục Tân vừa nghĩ, vừa đạp chân ga.
Vụt, xe lao tới hệt như một đầu trâu rừng.
Mũ Lệch không né kịp, bị thân xe cọ qua, sau đó bay thẳng ra xa bốn, năm mét, đụng vào tường.
Dưới sự trợ giúp của em gái, Lục Tân lấy đầu xe làm điểm tựa, xoay đuôi xe hết mức có thể, thành công đổi hướng.
Sau đó, "Rừm" một tiếng, chiếc xe lại tăng tốc, nhanh chóng vọt về phía cổng lớn của công ty đại lí. Lúc này đã có người sốt ruột muốn kéo cửa sắt lên, nhưng tốc độ chiếc xe quá nhanh, cửa mới được kéo một nửa thì xe đã xông tới, dọa cho người đứng hai bên sợ chết khiếp, vội vàng né ra chỗ khác.
Râm, đầu xe đụng vào cửa sắt, cửa rung lắc dữ dỗi, còn chiếc xe thì nhanh chóng lao ra như dã thú thoát khỏi lỏng sắt.