Chương 1348: phá vỡ Quy Tắc
"Chi..."
Lục Tân đánh tay lái một lần nữa, lốp xe cọ sát với mặt đường bốc lên khói trắng kèm theo là mùi cao su cháy. Quái thú sắt thép như cảm nhận được sự bất mãn của hắn, phát ra tiếng gào thét đầy căm phẫn, rồi quay đầu chẳng chút do dư, lao thẳng với trạm canh gác của Hóa Đạo.
Hướng hắn nhắm tới không phải đường trở về điểm tập kết, mà là đường tới Hóa Đạo.
Vì hắn đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi, phải đi Hóa Đạo để tới thành phố Hỏa Chủng, nếu đã vậy thì đi Hóa Đạo luôn cho rồi.
"Mẹ kiếp, hắn bị điên hay sao vậy?"
Trong sân lớn sau lưng công ty đại lý, gã đội trưởng ngồi trên đống hàng hóa oánh bài nhìn thấy bên ngoài, chiếc quái thú sắt thép đang lao về phía trạm canh gác thì hoảng sợ tới trợn trắng cả mắt. Hắn vội vàng bật dậy, phất tay sai người đuổi theo, đồng thời lấy bộ đàm ra, dặn người ở trạm canh gác nhớ chặn chiếc xe đó lại.
"Aaa...
Đằng sau, tất cả nhân viên vũ trang lập tức tiến vào trong xe, ngồi trên xe hô to gọi nhỏ.
Từng chiếc xe điên cuồng gào thét, chạy ra khỏi công ty, đuổi theo phía sau xe việt dã.
Đằng trước, trạm canh gác lập tức hạ thanh chắn, từng cái cọc tiêu bị kéo ra, dàn thành một hàng ngay giữa đường.
Kế đó, một loạt nhân viên vũ trang lao ra từ trong trạm canh gác, họng súng đen ngòm, dày đặc nhắm thẳng vào con quái thú sắt thép đang xông tới.
Mùi thuốc súng và khói lửa trong không khí khiến nồng độ a- đrê- na-lin trong cơ thể tăng vọt.
"Đây là chủ ý của ngươi?"
Trên xe, ngay cả cha và em gái cũng bị hành động của làm cho hoảng hồn, một mặt thì thấy giật mình, mặt khác lại không kiểm nổi cơn phấn khích, họ nói với Lục Tân:
"Ngươi xông thẳng qua như vậy cũng xem như tuân thủ quy tắc sao?"
"Ta là tôn trọng quy tắc..."
Lục Tân nắm chặt tay lái, vô cùng vững vàng, còn nghiêm túc trả lời:
"Quy tắc của bọn hắn có vấn đề, nếu tuân thủ quy tắc sẽ không tìm được đường ra."
"Vậy nên, phá bỏ chính sự tôn trọng duy nhất dành cho quy tắc này...
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn nhấn ga lao về trước, bây giờ chỉ còn cách trạm canh gác khoảng năm mươi, sáu mươi mét.
Hắn thấy hàng cọc tiêu chắn ngang đường và cả một đội nhân viên vũ trang đang giơ súng nhắm vào mình, thế là hắn dùng hết sức giẫm phanh, lốp xe của quái thú sắt thép nghiến chặt xuống đất, sau khi trượt tiếp mười mét nữa thì dừng lại, thân xe rung rung như đang thở hổn hển.
Tiếng súng pằng pằng vang lên từ phía sau, một hàng xe đua nhau nhạy tới, lấp kín đường lui.
"Kẻ ác thì được quy tắc bảo vệ, nhưng người tốt lại không...
Lục Tân nhìn phía trước, lại quay đầu ngó phía sau, miệng khẽ lầm bầm một câu, rồi nhấn xuống cái nút bị che khuất kia.
"Rắc rắc...
Các tấm thép trên nóc, trên thân chiếc quái thú sắt thép lập tức co lại, để lộ một khoảng không gian bị che giấu, bên trong là một chiếc súng ổ quay nhiều nòng vươn ra như cánh tay máy, "cạch"
một tiếng, nó khớp vào khe, họng súng đen ngòm chỉ thẳng về trước, sau đó bắt đầu chuyển động.
Phía sau, một hộp kim loại cũng thò bốn cái chân máy ra, ở giữa có điểm đỏ sáng lên.
Nòng súng nhắm ngay hàng xe phía sau, không ngừng lay trái lay phải, hệt như không nhịn nổi nữa.
"Đúng vậy."
Lục Tân im lặng mấy giây, sau đó gật đầu:
"Tính ra ta càng thích người dân trong thôn đó hơn..."
Ngay sau đó, hắn thẳng tay nhấn nút.
"Pằng pằng pằng..."
Từng viên đạn lao ra như mưa lửa ngút trời, tỏa khắp bốn phương tám hướng, làm dấy lên từng hàng bụi đất, tạo thành một đường sáng hư ảo quét về phía trước.
Đống chướng ngại vật đặt trên đường và cả thanh chắn lập tức bị làn đạn này bắn gãy, sau đó vỡ nát ra, văng tung tóe khắp nơi.
Đối diện với làn đạn dày đặc này, nhân viên vũ trang trong trạm canh gác gần như bị dọa sợ vỡ mật, thi nhau la hét, ném súng trong tay, sau đó trốn tuốt ra sau boongke, có người còn trực tiếp giơ tay đầu hàng.
Tiếng kêu gào hỗn loạn bị tiếng đạn rít che lấp.
Mà ở phía sau, chó máy cũng đang xả súng xối xả.
Mặt đất bị nó vạch ra một đường mảnh, nhưng lại hệt như hào sâu không thể vượt qua đối với những chiếc xe đang đuổi theo đằng sau.
"Chạy mau..."
"Mẹ..."
Trong tiếng ồn áo không dứt, nhưng chiếc xe đang đuổi theo vội vã dừng lại, sau đó ngã vật ra dường như con ruồi mất đầu.
Cảm giác như thể tiếng đạn gào bom thét đã diễn ra rất lâu, nhưng thật ra, tính cả hai phương trước sau thì mới chỉ chưa đến ba mươi giây mà thôi.
Chỉ vậy thôi mà đủ khiến thế giới này trở nên im lặng lạ thường.
Lục Tân nhấn thêm một nút nữa, nòng súng đo đỏ lần lượt được thu vào trong xe. Ô cốp sau, chó máy một hơi bắn tận ba trăm phát đạn cũng đã tự động tắt đèn, tắt máy dừng làm việc.
Quái thú sắt thép yên tĩnh lại, như đã trở về bộ dạng lúc đầu của nó, cao lớn, trầm mặc và trong khung cảnh hỗn loạn này, vô hình trung lại nhiều thêm vài phần uy nghiêm...
Lục Tân không làm bị thương ai cả, đạn cũng chẳng nhắm trúng người nào, nhưng xung quanh đã không có ai dám giương mắt nhìn thẳng chiếc xe này, quy tắc đã bị phá vỡ.
Trong bầu không khí im lặng này, Lục Tân nổ máy xe, chầm chậm lái khỏi mảnh đất rơi rụng đầy xác đạn, bình yên thông qua trạm canh gác.