Chương 1349: Một Đống Người Điên
"Rốt cục vẫn phải bước lên Hóa Đạo..."
Lục Tân nhìn con đường thẳng tắp bằng phẳng phía trước, có cảm giác như ước nguyện trở thành hiện thực.
Thậm chí hắn còn thở nhẹ một hơi đây hài lòng.
"Ngươi không sợ nếu cứ xông thẳng tới như vậy sẽ càng gặp phải phiền phức lớn hơn nữa ư?"
Ổ băng sau, cha thấp giọng mở miệng, giọng có vẻ nghiêm túc hơn hẳn lúc trước.
"Ta tại sao phải sợ?"
Lục Tân trả lời đúng lý hợp tình:
"Người phá vỡ quy tắc trước là bọn chúng, nên người sợ phiền phức tới hẳn cũng là chúng mới đúng, đúng không?"
"Kẻ điên, kẻ điên!"
Cũng lúc đó, nhìn thấy quái thú sắt thép lái ra khỏi trạm canh gác, bước lên đường lớn, nhân viên vũ trang trong trạm canh gác cũng được, người đuổi theo tới nơi cũng vậy, lúc này cả đám mới từ từ ngóc đầu dậy. Cơn chấn động tựa tử thần đang gào thét xảy ra lúc nãy khiến ai nấy lúc này đều sắc mặt như tro tàn, chỉ biết lẳng lặng dõi theo bóng dáng dần xa của chiếc xe, không một ai đủ dũng cảm kêu gào đuổi theo nữa...
Hỏa lực hai bên kém nhau rất xa...
Hỏa lực của mình chiếc xe kia cũng đã vượt qua tất cả mọi người bọn họ.
Chỉ sợ, dù là xe cải tiến chuyên dùng để tác chiến trong công ty cùng lắm cũng chỉ như thế thôi?
"Đội trưởng, chúng ta... Chúng ta có cần đuổi theo không?"
Qua hồi lâu mới có người hoàn hồn, nhìn còn đường nhấp nhô gồ ghề, lòng đầy sợ hãi hỏi.
"Không cần!"
Gã đội trưởng đeo kính mắt cởi kính râm xuống, trong mắt là sự hung ác và sợ hãi, hắn giận dữ nói:
"Đợi năm phút nữa chúng ta hãy đuổi nữa..."
"Mẹ kiếp, rốt cuộc đó là cái gì?"
"Tại sao hắn lại muốn xông thẳng vào Hóa Đạo?"
"Hắn không biết nếu đi trên đường Hóa Đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người Hỏa Chủng chặn đường sao?"
"Hắn đây, mẹ ôi, căn bản là một gã điên? !"
Nói xong, hắn vội vàng ra lệnh cho đàn em cầm bộ đàm đến.
Chuyện đuổi theo có thể chờ năm phút, nhưng báo cáo thì tuyệt đối không thể chờ.
"Có người xông qua trạm, xin lặp lại, ở trạm canh gác đường Thanh Hà ở C2 Hóa Đạo, có người xông qua trạm, người đó lái chiếc việt dã cải trang màu đen..."
"Trên xe được lắp vũ khí hạng nặng, lặp lại, vũ khí hạng nặng..."
Có người xông qua trạm gác giao thông của Công ty khai thác Hỏa Chủng?
Ở Hỏa Chủng, trước giờ chưa từng xảy ra trường hợp nào giống như tin tức vừa nãy, nhưng không một ai dám lơ là thiếu cảnh giác, họ lập tức dùng điện thoại vô tuyến báo cáo cho các bộ ngành quan trọng, sau cùng, tin này được báo đến tai một người dưới dạng như một sự kiện khẩn cấp.
Sau khi nhận được tin này, tổng chỉ huy đội cảnh sát bảo vệ đường bộ ở Bắc Khu BI, B2 tới D4 thuộc công ty Hỏa Chủng lúc đầu lộ ra vẻ không dám tin, nhưng sau khi nhìn thấy đoạn phim được gửi tới, thấy rõ cảnh tượng chiếc xe màu đen dùng hỏa lực cực mạnh phá vỡ trạm canh gác, nghênh ngang xông lên Hóa Đạo, không coi ai ra gì thì hắn đã đoán được rằng nó đang chạy về phía mình.
"Chuyện quái quỷ gì vậy?"
Hắn nhất thời không hiểu nổi, chỉ có thể mắng theo bản năng:
"Sao gần đây lại xuất hiện nhiều tên bệnh thần kinh như vậy?"
Vượt qua trạm canh gác, tiến vào mạng lưới giao thông nội bộ của Hỏa Chủng, vậy có khác gì con mồi chủ động bò vào mạng nhện chứ?
Cảnh sát viên bên cạnh vừa quan sát sắc mặt của hắn, vừa hỏi:
"Xử lý thế nào?"
"Chặn hắn lại, giết.
Đội trưởng an ninh tức đến độ bật cười, mắng:
"Đầu năm nay bệnh thần kinh cũng thích tụ tập thành bầy xuất hiện sao?"
"Đầu tiên là bên D4, có kẻ làm cho dân cử trong cả một trấn điên cuồng nhảy múa"
"Lại đến phía B3 có người giả mạo là nhân viên quản lý cấp cao của Hỏa Chủng chúng ta, lừa gạt đội cảnh sát hộ tống hắn lên đường."
"Quan trọng nhất là có kẻ to gan lớn mật dám dùng cái giá của tài liệu quý hiếm mà bán một cái vỏ xe lửa rách nát cho Đại Tây Khu..."
"Bây giờ lại tới một kẻ xông thẳng vào đồn biên phòng?"
"Điên rồi, điên hết rồi..."
Càng nói càng tức, hắn hung hăng quăng vỡ cái ly trong tay:
"Đã vậy, nhất định phải chặn được hắn lại."
"Giết gà dọa khỉ, cho đám người không an phận này nhìn thử hậu quả khi chọc vào chúng ta!"
Trên con đường rộng lớn lại bằng phẳng, Lục Tân cảm thấy lòng đạ mình như mở ra.
Tuy hắn biết đường đột xông tới Hóa Đạo cũng đồng nghĩa với việc tiến vào mạng lưới gia thông của người ta, về sau nhất định sẽ nghênh đón làn sóng chặn đường lớn, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy áp lực chút nào, dù sao mình cũng đâu phạm lỗi gì...
Dưới bánh xe có đường lớn, trước mặt lại có tiền, như vầy không tốt sao?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn lập tức nhấn ga tăng tốc, quái thú sắt thép hưng phấn gào thét, lao về phía trước.
Trên tròng kính không hiện ra thông tin cụ thể của con đường, nhưng hắn có thể phân biệt được, dựa theo vị trí hiện tại của mình, có lẽ còn cách mục tiêu là thành phố Hỏa Chủng khoảng chừng hơn tám trăm cây số.
Tuy nhiên, trên đời không có con đường nào thẳng tắp một đường, nên phải tính dư ra một khúc trừ cho mấy chỗ quanh co ngoằn ngoèo.
Nếu vậy, muốn tới thành phố Hỏa Chủng, ít nhất phải đi hơn một ngàn cây số nữa.
Nếu trên đường không xảy ra chuyện gì làm chậm trễ thời gian, có lẽ chừng một ngày là đến.