Mặt Trăng Đỏ

Chương 1350: Dừng Xe Kiểm Tra

Chương 1350: Dừng Xe Kiểm Tra


Nghĩ tới khoản tiền ba triệu đang nhảy nhót trước mắt, tâm trạng Lục Tân lập tức tốt hơn nhiều.
Rừm rừm rừm...
Quái thú sắt thép gào rú chạy như bay với một tâm trạng hưng phấn mãnh liệt và thế tiến không thể đỡ.
Chẳng qua, dù hành trình đã được lên kế hoạch tốt cỡ nào thì cũng sẽ xuất hiện chút phiền phức, ví dụ như trên đường chạy từ Thanh Cảng tới đây, Lục Tân đã định sẵn kế hoạch sẽ không dính vào những chuyện rắc rối, thành thật chạy thẳng tới mục tiêu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào lường trước được mà sa hố...
Mà bây giờ, vừa chạy trên đường lớn được một khúc thì đã nhanh chóng phát hiện vài việc nhỏ ngoài ý muốn.
Ố khu dừng chân đằng trước, một toán nhân viên cũ trang đen thui dàn ngang chặn đường, hơn nữa trông chuyên nghiệp và chính quy hơn đám người ở trạm canh gác nhiều.
Quét mắt đếm sơ thì ít nhất cũng phải tầm hơn hai mươi người, trên người mặc đồng phục vũ trang thống nhất, trong tay cầm vũ khí, núp đằng sau boongke mới dựng lên tức thì, họng súng nhắm thẳng về hướng Lục Tân đang đi tới, trong đó còn có một người đeo quân hàm, tay cầm loa, nghiêm nghị hô lớn:
"Chiếc xe đằng trước kia, mời lập tức dừng lại để chúng ta kiểm tra...
"Chúng ta là đại đội C thuộc đội chấp pháp luật giao thông đường bộ ở Đại Tây khu công ty Hỏa Chủng, phụng lệnh tới đây duy trì trật tự giao thông."
"Ngươi đã làm trái pháp luật cũng như trật tự của Hỏa Chủng, mời lập tức dừng xe để kiểm tra..."
"Anh trai, anh trai, lần này cần ta giúp không?"
Em gái hiện ra cạnh tay lái, mặt dán lên kính chắn gió, ngước mắt nhìn ra ngoài, trên mặt đầy vẻ phấn khích.
Cái bóng của cha cũng xuất hiện ở băng ghế sau, trên cái bóng chỉ có đúng một đôi ắt màu đỏ như máu, vô cùng nổi bật. Ông lặng nhìn đám người đen thui phía trước, bật cười, tiếng cười âm u, lạnh lùng và trống rỗng:
"Nếu muốn thông quan, ngươi hẳn sẽ không để ý chuyện ta giúp một tay đâu nhỉ?"
"Không cần"
Lục Tân thằng thừng từ chối lời đề nghị của cha và em gái, hắn nói với em gái:
"Ngay cả một cái xe rơi vào hố mà ngươi cũng kéo không ra thì giúp được gì chứ?"
Sau đó hắn nhìn cha qua kính chiếu hậu:
"Ngươi ra tay không biết nặng nhe..."
Cha và em gái đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cả hai đồng thời quảng cho hắn ánh mắt xem thường.
Trong lúc họ trợn mắt khinh bỉ, Lục Tân đã quay đầu nhìn về phía trước.
Bản thân không hề giảm tốc độ, mà đám lính vũ trang trước mặt cũng ngày càng lộ rõ vẻ khẩn trương.
Bọn họ tất nhiên đã nghe thấy báo cáo của bên đại lý, biết đây là một con quái thú sắt thép được trang bị "Hỏa lực cực mạnh".
Nhìn thấy dù đã nhận được lời cảnh cáo, nó vẫn một mức lao tới, đội trưởng tức khắc giơ tay thật cao, ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị tinh thần nổ súng.
Lục Tân không chỉ nhìn thấy một loạt họng súng đen ngòm, thậm chí còn thấy có người mang cả hoả tiễn tới.
"Hỏa lực mạnh thật..."
Lục Tân cảm khái một câu, sau đó nhấc cái túi màu đen của mình lên, đổ hết mọi thứ trong túi ra ghế phó lái.
Đống đồ ngổn ngang chất thành đống, Lục Tân chọn lấy mấy thứ, sau đó bày ra trước mặt.
Theo thứ tự là, khối rubik mười hai hàng, lá bài tây màu đen còn dính máu, Mặt Nạ Sáu Thức bên ngoài có vết trầy xước và một thứ dù đã ngây người trong túi cả mấy ngày nhưng thoạt nhìn vẫn còn bình an vô sự - Đồng hồ cát ký ức, cộng thêm cả mắt kiếng của mình nữa, tổng cộng là năm món vật phẩm ký sinh.
"Tới lượt các ngươi lên sân khấu trình diễn rồi."
Lục Tân nhìn chúng nó, nhẹ nhàng dặn dò vài câu.
Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên đạp mạnh chân ga, quái thú sắt thép đột ngột tăng tốc, gầm thét xông về trước.
"Không ổn, nó đang lao tới..."
"Trời ơi, thật đúng là một tên điên..."
"Nổ súng...
Đám người đứng chặn phía trước thấy vậy thì có hơi rối loạn, hoảng hốt một trận, sau đó quan chỉ huy giơ loa lên, hét lớn.
Giờ phút này, vô sô ngón tay bóp chặt lấy cò súng. Đạn phóng ra như mưa, tạo thành màn lửa che trời lấp đất, xông về phía chiếc xe, Trong một khoảnh khắc, thời gian như dừng lại.
Bầu không khí trong xe cũng trở nên cực kỳ vi diệu.
Em gái không cướp được cơ hội giúp đỡ nên cực kỳ buồn bực, hai chân nhỏ biếng nhàn nhã gác lên tay lái của Lục Tân; cha giận dỗi nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẳng nhìn Lục Tân đang lái xe phía trước; vài món vật phẩm ký sinh lại quay sang nhìn nhau, trông có vẻ đang bàn bạc chuyện gì đó kịch liệt lắm.
Thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Thời điểm làn đạn sắp đổ xuống chiếc xe, một tiếng sủa uy nghiêm bỗng vang lên.
"Gâu gâu... ' Ngay sau đó, Lục Tân cảm nhận được kính mắt mình đang đeo khẽ rung rung, trong tầm nhìn xuất hiện một con chó dữ chẳng có tí đa, từng thớ cơ đẫm máu và mạch máu đỏ tươi lộ ra ngoài không khí đang hung tợn nhảy ra từ khoảng không phía trên nóc xe, mặc cho viên đạn đâm xuyên qua cơ thể, nó vẫn cố chấp nhào vào trong đám người đối diện.
"Gừ gừ...
Nó vừa hung dữ cắn người, vừa phát ra tiếng gầm gừ hung tàn đầy sung sướng.
Nháy mắt, một cảm xúc dị thường bỗng dâng lên trong lòng đám nhân viên vũ trang.
Đám nhân viên vũ trang vừa sợ vừa kinh ngạc, cả cơ thể lẫn tâm thần của họ đều đang tập trung nhìn về phía cái xe đang lao tới trên đường, họ không nhìn thấy Nhãn Kính Cẩu đang xông tới, cũng chẳng nghe thấy tiếng sủa của nó, thậm chí dù bị cắn cũng chẳng cảm giác được đau đớn...
Thế nhưng, thời điểm họ bị nó cắn trúng, trong tâm trí sẽ nảy sinh vô số cảm xúc lạ lùng và hỗn loạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất