Mặt Trăng Đỏ

Chương 1351: Hỗn Loạn

Chương 1351: Hỗn Loạn


Vị chỉ huy kia thấy chiếc xe trực tiếp xông tới đây, trong lòng bỗng có cảm giác giận dữ vì bị xem thường, hắn tức giận kêu to:
"Dám trực tiếp lao tới? Đây là khinh thường chúng ta!"
"Không được trốn, xông lên cho ta!"
"Cái quái gì?"
Mà ở chung quanh, đám nhân viên vũ trang vốn một lòng một dạ vâng theo mệnh lệnh của chỉ huy, bóp cò nổ súng với chiếc xe kia, giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét mệnh lệnh của chỉ huy, tâm lý lập tức mất thăng bằng, hình như cảm giác đã bị ai đó làm cho biến dạng:
Tên khốn kiếp kia, ngày thường thì chơi vợ của ta, giờ còn định ra lệnh cho ta hy sinh mạng sống chặn xe hả?
Sau đó, họ chẳng nói chẳng rằng, lập tức quay đầu chĩa súng về phía chỉ huy:
"Mẹ kiếp, sao ngươi không tự mình xông lên đi?"
Bên ngoài, có người bỗng ném súng đi, che lại tai nghe rồi hét lớn:
"Sao lại nổ súng? Các ngươi thật quá tàn nhẫn."
Có người lập tức vung quyền đấm người bên cạnh một cú:
"Hồi trưa dám cướp thịt kho tàu của ta hả, ngươi tưởng ta quên rồi sao?"
Bên cạnh lại có người vừa khóc vừa nói:
"Các ngươi đừng đánh nhau, ta yêu các ngươi lâu như vậy, các ngươi không hề phát hiện ra ư?"
Sự hỗn loạn tựa như mồi lửa, bất thình lình thiêu đốt cả thùng thuốc nổ.
Hàng súng trước mặt lập tức đánh mất khí thế nghìn đạn cùng bay, trái lại tập thể cùng tắt lửa.
Mấy ống phóng tên lửa đang giương cao, chĩa về phía quái thú sắt thép cũng rơi hết xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Từng nhân viên vũ trang bắt đầu để lộ cái tôi của mình, có yếu đuối, có kích động, có nóng giận, đủ loại tính cách đa dạng vô cùng.
Người một nhà đánh thành một đoàn, không còn ai quan tâm tới chiếc xe đang lao đến trước mặt nữa.
Còn Nhãn Kính Cẩu lại thừa dịp bên kia rối loạn trận địa, nhào tới ngậm lấy cọc tiêu trên đất quẳng đi, dọn dẹp chướng ngại vật đang cản đường.
Ngay sau đó, quái thú sắt thép đụng mạnh vào boongke được tạo thành từ vô số bao cát, Roẹt, hạt cát văng tung tóe khắp nơi.
Giữa một mảnh tiếng thét chói tai và gào rú, chiếc xe cứ thế lao về phía trước, để lại một hàng khói trắng lượn lờ...
"Gâu gâu... ' Nhãn Kính Cầu nhảy vào trong xe, ngồi chồm hổm ở ghế phó lái, vui sướng liếm tay Lục Tân.
Sau đó nó sủa lớn vài tiếng với đám vật phẩm ký sinh, hệt như đang ra oai.
"Làm tốt lắm..."
Lục Tân vừa vững vàng lái xe, vừa nhìn mấy món vật phẩm ký sinh trước mặt, hỏi:
"Học được chưa?"
Vài món vật phẩm ký sinh đều trầm mặc, không khí trong xe lại trở nên quái lạ.
Bên ngoài, quái thú sắt thép gào thét xông lên, con đường mênh mông, yên lặng cũng dần trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Sự hỗn loạn và quái lạ đằng sau hẳn đã truyền tới tai những người khác, vì thế nên dù mới chỉ xông qua chốt chặn được có nửa tiếng, vô số đoàn xe từ các nơi đã được huy động, chay lên Hóa Đạo, điên cuồng lao về phía mình.
Thậm chí, xa xa trên không, có tận hai chiếc máy bay trực thăng đang phành phạch bay lại gần.
"Chiếc xe bên dưới, lập tức dừng xe, kiểm tra..."
Một giọng nói vọng xuống từ trực thăng, ra sức gào thét với quái thú sắt thép, chỉ là giọng có hơi ngắt quãng.
"ầm ầm ầm..."
Thấy chiếc xe chẳng chút phản ứng, họ cũng không khách khí mà xả thằng hai loạt đạn xuống.
Cả phía trước lẫn phía sau quái thú sắt thép nhất thời dấy lên mảng lớn bụi đất.
Tro cát, bụi bặm bắn lên tung tóe khắp nơi, những viên đạn đâm vào thân xe đều sẽ để lại một loạt cái hố sâu.
Từ đây có thể tưởng tượng được viên đạn tới từ trực thăng phía trên có uy lực mạnh cỡ nào, nếu tiếp tục để mặc cho họ không ngừng bắn phá xe mình, sau một thời gian ngắn, dù là quái thú sắt thép cũng sẽ bị viên đạn của họ xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Tuy vậy, Lục Tân vẫn chẳng chút hoảng hốt. Hắn ngửa đầu nhìn trực thăng trên không trúng, sau đó lại nhìn về con đường hầm đen thui trước mặt.
Trong lòng chợt lóe lên một ý kiến, hắn phanh xe giảm tốc, lái ngang với chiếc xe đằng sau, sau đó chen chúc nhau vọt vào đường hầm.
Dưới tình huống ánh sáng xung quanh bỗng tối dần đi, hắn nhìn về phía kính chắn gió, nơi đặt một hàng vật phẩm ký sinh. Dưới ánh nhìn đầy soi mói của hắn, khối rubik mười hai hàng bắt đầu tự động run rẩy, những mặt vuông trắng đen bên trên cũng bắt đầu vận chuyển theo những quỹ đạo khác nhau.
"Phù..."
Đường hầm chỉ dài mấy chục mét, chớp mắt là đã xuyên qua.
Nhưng máy bay trực thăng trên không lại bất ngờ tắt lửa, đoàn xe xung quanh cũng lập tức loạn hết cả lên.
"Chiếc xe xông vào đâu?"
Bọn họ đồng thời hét lớn vào trong bộ đàm, giọng nói pha lẫn sự hoảng loạn và khó hiểu, thậm chí còn hơi sợ hãi.
Chiếc xe họ truy lùng suốt quãng đường không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chung quanh tất cả đều là những chiếc xe giống của họ.
Dù có truy lùng ai đó hay là không, tất cả đều cùng chung một nhịp, cùng nhau lao về phía trước, thoạt nhìn giống như đang cùng đi du lịch vậy.
Ngồi trong xe, Lục Tân liếc mắt nhìn khối rubik mười hai hàng, hài lòng gật đầu.
Khối rubik mười hai hàng nhẹ nhàng run lên, dường như có thể cảm nhận được cảm xúc vừa mừng vừa sợ toát ra từ người nó.
Khối hộp dày đặc hai màu trắng đen này thật cẩn thận, lại có hơi to gan mà khẽ khàng xoay chuyển, hợp thành một khuôn mặt tươi cười đối diện với Lục Tân, trông như đang nịnh nọt, lại thêm chút lấy lòng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất