Chương 1361: Tội Phạm Đặc Cấp
Nhưng Lục Tân thì đang xách một túi to và một cái hành lý.
Dracula thì xách hai cái hành lý cái đỏ cái đen, trên người còn đeo theo một cái balo.
Hai người nhìn nhau, không ai nói là sẽ vứt hành lý xuống.
Nhưng thông qua ánh mắt họ liền hạ quyết tâm, trực tiếp cầm theo hành lý trốn ra ngoài.
Cùng lúc đó, người ở bên ngoài đã bắt đầu đập phá cửa.
Lục Tân mượn sức mạnh của em gái sau đó cúi người, miệng ngặm cái túi màu đen, tay thì cầm kiện hành lý lớn. Chỉ với một tay và hai chân còn lại hắn đã trèo đến đỉnh của tòa nhà. Sau đó hắn nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy Dracula đang kéo hai chiếc hành lý lớn, hai bắp đùi bám trên vách tường thẳng đứng bò về phía trước.
"Dracula cũng là hệ Người Nhện ư?"
Lục Tân không khỏi kinh ngạc:
"Hình như năng lực của cô ấy còn lợi hại hơn cả em gái..."
"So với Thần Lằn thì càng không cùng đẳng cấp."
"Nhắc đến Thằn Lằn, sao bỗng nhiên hắn cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc nhỉ?"
"Răng rắc...
Dracula vừa trèo lên mái nhà liền nghe thấy tiếng có người phá cửa xông vào phòng.
Tiếng bước chân hỗn loạn liên tục vang lên, với lại do chỉ cách có một tầng nóc nhà nên thậm chí cô có thể nghe rõ ở dưới có người đang hét to báo cáo:
"Khách trong phòng tổng thống đã biến mất, nghi ngờ họ không phải người thường, mau đến kiểm tra đi..."
"Bây giờ nên làm gì đây? Xe của ta còn đậu dưới bãi..."
Lục Tân đứng trên nóc nhà, vừa nói vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Không sao không sao, may mà người đến bắt chúng ta chỉ là mấy tên bảo vệ bình thường mà thôi..."
Dracula vỗ ngực, ra vẻ thong thả:
"Chuyện nhỏ ý mà, với năng lực của chúng ta thì không thành vấn đề đâu."
Tùng tùng tùng...
Chưa kịp dứt lời bỗng từ xa có mấy chiếc trực thăng chiếu đèn sáng lóa về phía họ.
Rất nhanh, xe cảnh sát, xe quân sự và rất nhiều lực lượng vũ trang hạng nặng cùng với đội chấp pháp đã bao vây chung quanh họ, chặn hết các đường đi lân cận đến con kiến cũng khó mà qua lọt.
Thậm chí nhìn từ xa còn có thể thấy có mấy tên cao to mặc áo giáp đang hùng hục chạy đến.
Lục Tân nhìn đến ngơ ngác, cả người cứng đờ quay sang nhìn Dracula:
"Chuyện nhỏ đây đó hả?"
"Người trên mái nhà nghe đây, lập tức đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích, đợi nhân viên chấp pháp tới hỏi chuyện"
"Nếu như dám phản kháng hay chạy trốn, các ngươi sẽ bị thanh trừ bằng vũ lực."
Trong lúc mọi người còn đang choáng váng thì chiếc máy bay trực thăng trên đỉnh đầu cũng dần tới gần, có tiếng loa phóng thanh từ bên trên truyền xuống. Đồng thời, nếu nương theo ánh đèn đang chiếu tán loạn thì còn có thể nhìn thấy trong buồng trực thăng có một cây súng bắn tỉa dài đang đưa ra, ở đằng xa còn có một đám người đang chĩa một dàn họng súng đen ngòm vào họ.
Thậm chí, họ còn nghe được bên dưới có người đang lớn tiếng hô:
"Đã phát hiện kẻ nghi ngờ là trọng phạm đặc cấp và đồng bọn..."
"Khởi động chương trình khẩn cấp cấp 1, ngay lập tức tiến hành truy bắt..."
Trên đầu là ánh đèn pha chói mắt chiếu xuống từ trực thăng, bên dưới là đám người của đội chấp pháp, có lẽ là đi theo dấu vết vứt xác của Dracula để tìm tới; ở đằng xa là nhóm bộ đội được trang bị đầy đủ vũ trang, có lẽ là chi đội đã phát hiện vấn đề kỳ lạ khi Dracula dẫn mình vào thành phố; trong căn phòng bên dưới còn có một đội cảnh vệ chuyên điều tra tiền giả của hỏa chủng...
"Ta chỉ xông qua một cái trạm canh gác thôi mà? Sao tự nhiên lại trở thành động bọn cả trọng phạm đặc cấp rồi?"
Lục Tân gần như là có chút phát điên nhìn sang Dracula, rất muốn hỏi người thoạt nhìn làm việc rất đáng tin cậy này là đang có chuyện gì này một câu.
"Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì mà dưới tình huống cả thành phố đều loạn hết cả lên, bên trên còn đặc biệt phái phân nửa cảnh lực của thành phố và một chỉ quân đội tới đây để bắt hai chúng ta?"
Nhưng không ngờ hắn vừa mới xoay đầu qua thì đã thấy Dracula đang kéo vali chạy trốn.
Tốc độ nhanh tới nổi tóc vàng đều tung bay trong gió, không có chút dây dưa dài dòng nào.
"Ngươi..."
Lục Tân im lặng, chợt nghe người phía trên quát lớn:
"Lập tức dừng lại hành vi chạy trốn, nếu không chúng ta sẽ nổ súng."
"Còn chạy?"
"Nổ súng!"
"Đoàng..."
Một viên đạn bay thẳng tới trán của Lục Tân.
"Rắc..."
Chung quanh đều là ánh sáng chói mắt từ đèn pha trực thăng, Lục Tân ngay cả hướng đạn bay cũng không nhìn thấy. Nhưng cũng may, dù đầu óc của hắn vẫn chưa phản ứng thì cơ thể cũng đã làm ra hành động, chỉ thấy hắn nghiêng đầu một cái, trực tiếp ghé cả cái đầu lên vai trái.
"Vẻo."
Viên đạn nhanh chóng bay tới, sượt qua đầu của hắn rồi bắn thẳng vào trong đống đất đá trên mái nhà.
"Sao lại nổ súng thế kia?"
Lục Tân nghiêng đầu về, cảm thấy vừa sợ vừa giận, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ leo lên trên đó nói đạo lý với tên bắn tỉa.
"Chẳng lẽ không nên nói câu gì mà bỏ vũ khí xuống rồi đầu hàng trước hay sao?"
"Hơn nữa người chạy là cô ta, sao các người lại bắn ta?"
Cái cảnh nghiêng đầu tới một mức độ như sắp gãy lìa để tránh đạn, sau đó lại đột nhiên nghiêng trở về rồi phát giận của hắn đã dọa cho đám người trên trực thăng sợ tới điếng người.