Chương 1367: Sứ Giả
"Không phải hệ nhện sao..."
Cùng lúc đó, đám dị biến giả của Hộp Đen đứng ở một bên cũng lắp bắp kinh hãi.
Hiện tại họ đang có một khoảng cách nhất định với Lục Tân và Dracula, mắt thấy hai người kia đã chạy tới tòa nhà ở phố đối diện, sắp leo lên nóc nhà rời đi thì cả đám đồng loạt cau mày lại. Khả năng xử lý tình huống của hai người đã làm cho họ làm ra một ít phán đoán.
Hai người kia đều là hệ nhện, nhưng thủ đoạn xử lý tình huống lại chẳng giống với hệ nhện.
Dựa vào tốc độ của họ, một khi leo được lên nóc nhà thì chỉ sợ sẽ lập tức xuyên qua nóc nhà biến mất khỏi thành phố.
"Sứ giả."
Nhận thức được điều này, họ đầu đồng thời quay đầu nhìn ra sau.
Số lượng dị biến giả của Hộp Đen đuổi theo tới đây tổng cộng có năm vị, khi nãy đã có ba người ra tay.
Vì vậy, số lượng dị biến giả còn lại chỉ còn lại hai.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về người đang tới cuối cùng.
Tốc độ của người này rất chậm, hiện tại vẫn còn đang chạy về phía này.
Người nọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Tân và Dracula đang ở cách đó hơn trăm thước, gật đầu một cái.
Sau đó, người này vừa chạy vừa nhanh chóng nâng tay phải lên, lần lượt điểm nhẹ lên mi tâm, hai bên vai, cuối cùng là trái tim. Hắn giống như một tín đồ thành kính, vừa chạy vừa không quên cầu nguyện.
Khi động tác cầu nguyện của hắn kết thì Lục Tân và Dracula cũng đã leo lên tới mái nhà, một giây sau sẽ biến mắt khỏi tầm mắt của họ.
Người được gọi là 'sứ giả' này đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ duỗi tay trái về phía trước.
Rắc rắc...
Không khí chung quanh đột nhiên xuất hiện một tiếng động như pha lê vỡ vụn.
Từng tầng từng tầng, như có một đồ vật to lớn nào đấy đang xuyên qua thấu qua từng tầng pha lê để đi tới hiện thực.
Lục Tân đang đi theo Dracula xông lên tòa nhà đối diện chợt cảm thấy giật thót mình.
Hẳn quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy ở đỉnh tòa nhà đối diện đường cái có một bàn tay to lớn tái nhợt đang duỗi tới.
Trong tầm mắt của hẳn, cái tay này vừa to lớn, vừa tái nhợt.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những hoa văn tinh tế và phức tạp đến đáng sợ bao trùm trên làn da trắng bệch kia.
Trên cánh tay là những vòng tròn trong suốt, vòng nào cũng có hoa văn như là pha lê đang vỡ vụn, từng vòng từng vòng, kéo dài tới nơi thần bí không biết tên. Bàn tay to lớn dường như chẳng thuộc về thế giới này, nó chỉ là một thứ sau khi nhận được lời triệu hóa thì lập tức đột phá bình chướng từ thế giới khác, nhanh chóng xuất hiện ở thế giới này.
Vị trí mà cái tay này đang hướng tới chính là vị trí của Dracula, cô dường như cũng phát giác được gì, muốn quay người lại nhìn.
Nhìn đã muốn, khi suy nghĩ muốn quay người vừa xuất hiện trong đầu thì bàn tay tái nhợt kia cũng tiến vào lưng nàng, một giây sau, nó nhanh chóng thu lại. Có thể nhìn thấy vào lúc này, trong bàn tay là một trái tim máu chảy đầm đìa còn đang đập.
"Không tốt..."
Lục Tân lập tức trở nên cảnh giác, trong đầu chợt xuất hiện một cảm giác vô cùng hoảng sợ.
Gần như là chẳng kịp suy nghĩ, hẳn đang giơ tay lên, ném cây súng lục trên tay về phía trước.
Cùng lúc đó, trong miệng cũng đã ngậm một tấm bài poker màu đen đang tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Ngay sau đó, cây súng lúc ổ quay mà hắn vừa ném ra lập tức biến mất không thấy.
Ngược lại, trái tim máu me đầm đìa vẫn còn đập kia bỗng nhiên xuất hiện lại giữa không trung.
Lục Tân nhanh tay bắt được quả tim, sau đó nhấn về phía trước.
Bẹp.
Quả tim bị hắn nhét trở lại cơ thể của Dracula, sau đó cả hai cùng bổ nhào về phía trước.
"Chuyện gì thế?"
Dracula vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ hỏi, trong giọng nói còn mang theo âm rung.
Nhưng Lục Tân cũng không trả lời, hẳn chợt quay đầu nhìn về hướng đối diện.
Lúc này, hạt màu đen trong mắt hắn dường như phát hiện được điều gì đó, mơ hồ có hơi xúc động.
Nhưng khi hắn cẩn thận cảm giác lại thì chẳng phát hiện được điều gì.
Bàn tay tái nhợt kia đã biến mất, những vòng tròn pha lê bị nó xuyên thấu cũng biến mất.
Biến mất một cách sạch sẽ, một chút vết tích cũng không còn.
Trái lại, ở đằng sau lại vang lên tiếng quạt của máy bay trực thăng, có lẽ đám cảnh vệ đang đuổi tới.
"Không có gì..."
Hạt màu đen trong mắt của Lục Tân lập tức biến mất, tinh thần cũng phục hồi trở lại, hẳn nhỏ giọng trả lời, sau đó nhanh chân vọt về phía trước.
Dracula sững sốt, nhưng khi kiểm tra lại cơ thể thì chẳng thấy có điều gì khác thường, thế là vội vàng xoay người theo sau.
Hai người một trước một sau, nhanh chóng xuyên qua nóc của các tòa kiến trúc rồi biến mất trong màn đêm, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mấy vị dị biến giả của hộp đen đầu cảm thấy kinh ngạc, họ trơ mắt nhìn hai người kia chạy mất, sau đó quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy 'sứ giả' của họ đang nửa quỳ dưới mặt đất, bàn tay khô gầy đang nhẹ nhàng run rẩy.
Trong tay của hẳn là một cây súng lục ổ quay có hơi cũ.
Còn bản nhân thì như bị rút sạch sức mạnh tinh thần, cơ thể cứ run rẩy liên tục.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt vẩn đục, dường như đang vô cùng đau đớn.