Chương 1368: Thần Đang Sợ
"Ăn cắp thất bại rồi?"
Tất cả mọi người, bao gồm cả vị hệ con rối kia đều cảm thấy vừa sợ vừa giận, khó thể tin kêu lên.
Dựa vào năng lực của sứ giả, sao lại có thể chỉ trộm được một cây súng ngắn cũ kỹ chứ?
Trong suy nghĩ của họ, đây quả thật là một điều không hợp lý.
Nhưng chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở đẳng sau.
Họ nhìn thấy cơ thể của vị sứ giả này run rẩy càng lúc càng nghiêm trọng.
Cơ thể của hẳn run lên kịch liệt, tới mức cái thân khô gầy cũng xuất hiện sự co rút dị dạng, tiếng xương cốt vang lên rôm rốp, phảng phất như có một lực lượng vô hình đang xoa nắn cơ thể hắn. Nó đang từ từ, chậm rãi rút từng thớ thịt, thậm chí là xương cốt trong cơ thể của hắn.
"Sứ giả, ngươi... người làm sao thế..."
Đám dị biến giả đầu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đồng thời run giọng hỏi thăm.
"Thần..."
Vị sứ giả kia chợt ngẩng đầu, lúc này cả người hắn đã khô quắt lại như một cái xác rỗng, sự sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt vẩn đục, khi huyết nhục toàn thân của hắn biến mất, cả người đổ xuống thì chỉ kịp thốt ra một câu cuối cùng:
"Thần, thần đang sợ hãi..."
Đám dị biến giả chung quanh đều ngơ ngác, qua thật lâu cũng không có người dám mở miệng nói chuyện.
Sứ giả chết rồi, chỉ còn lại một lớp da khô quắt.
Họ không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cũng vô pháp lý giải câu nói này.
Sao sứ giả lại chết?
Câu cuối cùng mà hắn nói có nghĩa là gì?
Không có người có thể trả lời họ, chỉ có trăng đỏ trên đầu là đang lằng lặng treo trên bầu trời, chăm chú nhìn xuống cái thành phố này.
Lục Tân và Dracula nhanh chóng xuyên qua giữa các kiến trúc trong thành phố Hỏa Chủng, họ đã không biết mình đã bò lên bao nhiêu vách tường, xuyên qua bao nhiêu khe hở.
Nhưng không có người nào là dám chủ quan, tốc độ cứ liên tục được tăng lên.
Dracula ý thức được sự đáng sợ của đám dị biến giả của Hộp Đen, cho nên chỉ muốn thoát khỏi cái vùng nguy hiểm này càng nhanh càng tốt, hơn nữa rương hành lý trong tay cô cũng đã giảm đi, cho nên tốc độ cũng tăng nên tốc độ cũng tăng lên không ít. Lục Tân thì đi theo phía sau cô để qua sát, chỉ thấy cô nàng này một lòng cắm đầu chạy, tay và chân đầu vô cùng linh hoạt, một chút cũng không giống người vừa mới làm giải phẫu tim.
Tốc độ của hai người vô cùng nhanh, cho nên mấy chiếc trực thăng trên đầu cũng không thể nào bắt kịp bóng dáng của họ.
Cho dù là hệ con rối, cũng chỉ có thể đuổi kịp họ dưới tình huống chung quanh có một khoảng không gian lớn. Nhưng khi hai người lại chọn cách leo cửa sổ, mượn việc không gian bị thu hẹp để ngăn cản truy binh thì hệ con rối cũng không thể nào phát huy được ưu thế cả bản thân.
Vì thế họ càng chạy, truy binh đằng sau cũng dần giảm bớt.
Chỉ có một kẻ làm bám riết không buông, dù hai người không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác được đối phương vẫn luôn đang bám theo mình.
Dù họ đã quay đầu lại nhiêu lần, muốn xem xem kẻ đang bám theo mình là ai thì thỉnh thoảng cũng chỉ thấy được một bóng đen cồng kềnh.
Hơn nữa vì bóng đen cứ bám riết không buông, cho nên họ cũng không dám tùy tiện dừng lại.
Mười phút sau, hai người nghe thấy tiếng trực thăng ở đằng sau càng lúc càng nhỏ, động tĩnh của đám người dị biến giả đang đuổi theo cũng nhỏ hơn, mà bóng đen cứ luôn bám theo họ cũng biến mất không thấy. Lúc này Dracula mới dám giảm tốc độ lại, đưa mắt nhìn lướt qua xung quanh, khi nhìn thấy một tòa nhà khoảng chừng bay mươi mấy tầng không có mở đèn thì nhanh chóng sáp lại gân.
Dracula ghé vào cửa kính quan sát bên trong một lúc, khi xác định được bên trong không có ai thì mới duỗi móng tay sắc bén của mình ra, dùng nó làm dao cắt một vòng lên cửa kính, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, một vòng tròn hoàn chỉnh xuất hiện. Cô co rụt cơ thể lại rồi chui vào bên trong.
Lục Tân hơi do dự một chút, nhưng cũng chui vào theo.
Bên trong vừa tối vừa im lặng, Dracula thở ra mấy hơi, rồi có hơi lo lắng nói:
"Mau xem thử họ có đuổi theo không?"
Lục Tân nhìn ra cửa sổ:
"Có lẽ đã cắt đuôi được rồi..."
"Vậy thì tốt."
Dracula nhẹ nhàng thở ra:
"Hù chết ta, vừa nãy ta đột nhiên xuất hiện một cảm giác trái tim siết chặt lại."
"Thật giống như trái tim bị người tóm lấy, cũng không biết là năng lực kỳ lạ gì."
"Cũng may là ta chạy nhanh, kịp thời thoát khỏi sự ảnh hưởng kia."
"Chuyện đó..."
Lục Tân do dự một chút:
"Cũng không phải là năng lực kỳ lạ gì đâu, mà là trái tim của ngươi thật sự đã bị người ta ăn cắp..."
Giọng nói cũng có chút cảm khái:
"Vì cứu ngươi, ta đã hy sinh cả khẩu súng của mình đấy!"
"Đó là khẩu súng mà ta thích nhất, ngày thường nhiệm vụ của ta được thuận lợi đầu nhờ cả vào nó đấy."
"Hả?"
Dracula vội vàng sờ ngực mình, sau đó lại vòng tay ra sờ sờ sau lưng.
Sờ xong, cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn sang Lục Tân:
"Ngươi đấy, sao nói dối mà chẳng chớp mắt thế hả?"
"Cái gì mà bị trộm trái tim chứ, suýt chút nữa bị ngươi hù chết rồi. Nếu như ta bị trộm tim thật thì sao giờ nãy vẫn còn sống đứng đây?"
"Ngươi cũng đừng nói là ngươi đã nhét nó về cho ta đấy."
Lục Tân im lặng, hình như mình đã giúp cô ấy nhét tim về thật.