Mặt Trăng Đỏ

Chương 1375: Ý Kiến

Chương 1375: Ý Kiến


Những thông báo tương tự không ngừng vang lên khắp mọi khu vực gần đó, nội dung thông báo lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhưng những thông báo như vậy dường như đã được phát rất nhiều lần ở thành phố Hỏa Chủng. Bởi vì vừa nghe thấy thông báo, ngã tư đường vốn còn đang đông đúc náo nhiệt lập tức trở nên hoảng hốt, người người chen lấn nhau.
Tất cả đang dạo bước trên đường đều vô cùng hoảng hốt, ai nấy vội vàng chạy thẳng về nhà, hoặc là lao vào xe của mình. Tiếng bước chân dẫm đạp loạn xạ, tiếng còi xe gấp gáp đây lo lắng vang lên khắp nơi, có tài xế còn thò đầu ra khỏi cửa xe mắng lớn, bộ dạng vô cùng gấp gáp, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà.
Giờ trời cũng không còn sớm, xe trên đường cũng không còn nhiều như lúc đầu, sau khi chen chúc một hồi, họ nhanh chóng lái được xe đi.
Một thành phố vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng lặng ngắt như tờ chỉ trong thời gian ngắn.
Nhất thời Lục Tân bỗng sinh ra cảm giác cực kỳ quái lạ:
"Rốt cuộc Hỏa Chủng muốn làm gì đây?"
"Tại sao lại bắt cư dân cả thành phố đi ngủ trong vòng hai tiếng?"
"Tại sao lại nói ai không ngủ sẽ tự gánh lấy hậu quả?"
Hắn cau mày nghĩ về chuyện này, sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Đây là chỗ lợi hại của Hỏa Chủng sao?
Bây giờ, vấn đề mà thành phố Hỏa Chủng gặp phải đó là không phân biệt rõ được thân phận của những dị biến giả lẻn vào như mình.
Hơn nữa những người này còn không thành thật, vừa tới đã gây ra một đống cục diện hỗn loạn.
Dưới tình huống không có lĩnh chủ tinh thần, nếu Hỏa Chủng muốn tìm ra những người này, âu sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Dù sao một thành phố lớn như thế, cư dân lại cực kỳ đông, nếu muốn lén lút trốn đi cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.
Nhưng sau khi Hỏa Chủng phát thông báo "Báo động trước khi ngủ", những người tới từ bên ngoài sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cư dân Hỏa Chủng tất nhiên có thể ngủ.
Nhưng những kẻ ngoại lại như mình thì khác, ngay cả một phòng trong khách sạn bảy sao cũng không có, chỉ có thể ngồi xổm dưới gầm cầu, vậy phải ngủ thế nào đây?
Nếu không đi ngủ, vậy sẽ tạo thành sự khác biệt với cư dân Hỏa Chủng. Nhưng nếu ngủ, ai mà biết trong lúc đó mình có gặp phải nguy hiểm gì không?
Trong lúc Lục Tân còn đang suy nghĩ về vấn đề này, bốn phía xung quanh đã trở nên yên tĩnh lạ thường, xe cộ và người đi đường trên phố, ai đi được thì đã đi, ai đi không kịp cũng vội vàng thay đổi chủ ý, di chuyển tới nhà an toàn gần đó, không còn ai tiếp tục ở lại bên ngoài nữa.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Không hiểu sao Lục Tân cũng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, vội vàng tìm kiếm bóng cha và em gái ở xung quanh, nhỏ giọng nói:
"Làm sao bây giờ?"
Em gái đang treo ngược trên trần cầu nhảy xuống cái bịch, đáp lên lưng Lục Tân.
Nó mơ màng nói:
"Ta không sao hết, bây giờ ta có thể ngủ ngay."
Lục Tân kinh ngạc:
"Ngươi cũng cần ngủ sao?"
"Ta rất chán..."
Em gái ghé sát vào lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào cổ hắn, tay và chân rũ rượi hai bên hông, lắc lư tới lui.
"Lúc ta chán thì chỉ muốn ngủ thôi."
"Ngươi đúng là..."
Lục Tân cũng cạn lời với em gái, đành quay đầu nhìn về phía cha:
"Ngươi có chủ ý gì không?"
Một nửa thân ảnh cao lớn của cha dần ẩn mình trong bóng tối, con mắt đỏ như máu cực kỳ nổi bật.
Thoạt nhìn, hắn đang nghiêm túc quan sát thành phố vội vàng tiến vào trạng thái im lặng và trống rỗng này, cẩn thận quét mắt nhìn mấy tòa nhà còn sáng ánh đen và những tòa kiến trúc cao lớn chỉnh tề, sau đó lại trầm ngâm như đang suy nghĩ, qua một hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng nói với Lục Tân:
"Ngươi có thấy thành phố này cần tới một đại ma vương khủng bố không?"
Lục Tân lập tức cạn lời, không biết nói gì:
"Lúc nào rồi mà còn nghĩ tói chuyện này?"
"Vậy ta cũng không còn cách nào..."
Cha giang tay ra, từ từ ẩn mình vào bóng tối.
"Còn có thể làm gì được?"
Lục Tân hậm hực mở miệng oán trách một câu, sau đó tiếp tục ngồi ngây ra dưới gầm cầu, yên lặng suy nghĩ.
Sau một hồi trầm tư, hắn đã hiểu ra:
"Nếu bọn họ đã không muốn xuất hiện, vậy thì mình cũng không xuất hiện, đơn giản...
Sau đó hắn dứt khoát đứng dậy, bước qua vòm cầu, đi vào sâu bên trong.
Dù sao hắn đã quyết định sẽ ngồi ngốc ở đây một đêm, vậy cứ đi vào sâu bên trong gầm cầu thôi, thế thì sẽ không có ai nhìn thấy.
Chỉ cần mình không gây chuyện, cũng không nhúng tay vào chuyện người khác, hai tiếng sau, khi toàn bộ người trong thành phố đã chìm vào giấc ngủ, vậy họ có thể làm gì được mình?
"Vù vù..."
Càng vào sâu, chung quanh lại càng im lặng.
Lúc sắp đi tới chỗ sâu bên trong gầm cầu, hắn chợt nghe phía trước truyền đến tiếng khóc đầy kiềm nén.
Tiếng khóc không lớn, nhưng giữa bóng đêm tĩnh lặng này lại vô cùng rõ ràng.
"Hả? ?"
Lục Tân hoảng hốt, vội lấy bật lửa ra bật lên. Nương theo ánh lửa yếu ớt, hắn phát hiện cách đó không xa, có một người đàn ông núp trong góc khóc thầm. Quần áo thì rách rưới, trên người cũng có vài vết trầy xước, trông hắn giống hệt như một kẻ vô gia cư.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất