Mặt Trăng Đỏ

Chương 1376: Biến Mất

Chương 1376: Biến Mất


Trong lúc Lục Tân vẫn còn đang khó hiểu thì đôi mắt được giấu đằng sau mái tóc rối bù của người phụ nữ đột nhiên mở ra.
Người phụ nữ này im lặng nhìn chút, sau đó chậm rãi biến mất.
"Kỳ lạ...
Lục Tân lắc lắc đầu, sau đó cẩn thận nhìn lại. Phát hiện nơi này trống không không một bóng người, cái xác người phụ nữ khi này dường như là chưa từng xuất hiện.
Hắn cũng không biết nên giải thích cảnh này như thế nào. Sau khi suy nghĩ một lát, Lục Tân quyết định cầm vali rời khỏi gầm cầm rồi leo lên. Hắn quay đầu nhìn thành phố này, chỉ thấy đường phố trống rỗng, cửa hàng ở hai bên đường đều đóng chặt cửa, khắp nơi chỉ có ánh sáng lờ mờ của đèn đường cao cao.
Hắn mơ hồ cảm thấy, thành phố này có gì đó không đúng.
Nhưng nếu bảo hắn nói chính xác đó là thứ gì thì hắn lại không nói ra được.
Điều duy nhất mà hắn rõ ràng chính là, một mình đi giữa thành phố ngủ say này thật sự rất cô đơn.
Nhưng nếu cứ đứng ở ven đường thì không phải là việc lý tưởng, cho nên Lục Tân tiếp tục kéo vali chậm rãi đi về phía trước.
Gió đêm thổi qua người hắn.
Tiếng bánh xe của vali ma sát với mặt đất tạo ra một thanh âm đơn điệu.
Lục Tân cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ có thể kéo vali rồi đi từ từ theo cảm tính.
Hắn vừa đi vừa quan sát thành phố im lặng và ánh đèn ở đây, nhưng có lẽ cũng đang bị thành phố khổng lồ và ánh đèn sáng ngời ở đây quan sát lại.
Có lẽ ở trong các kiến trúc, thậm chí là trong những chiếc xe đang đậu ở ven đường đều có người.
Nhưng vì giấc ngủ, nên mình đã bị phân tách với những người ở đây.
Hắn đi từ từ, cũng không biết đã đi bao lâu, nhưng khi đi tới một ngã tư đường thì dừng lại.
Không phải là vì đã tới nơi cần đến, mà là vì nhìn thấy ở cách đó không xa có một vật gì rất kỳ lạ.
Đó là hai cái bóng đen, như hai đầu gỗ bị bẻ gãy, ở giữa là một lớp đỏ tươi.
Lục Tân nhìn chăm chú, mới phát hiện đó là một người đang nằm trên đất, cơ thể đã bị biến thành hai khúc, ở giữa lõm vào, dòng máu đỏ thẫm và nội tạng bị nghiền nát chảy đầy cả đất.
Nơi này dường như là hiện trường xảy ra tai nạn xe cộ.
Từ cảnh tượng thảm thiết này, Lục Tân có thể đoán được tai nạn khi đó khủng khiếp tới dường nào.
Khi Lục Tân dừng bước nhìn con người đáng thương này thì chợt phát hiện dường như có người cũng đang nhìn hắn.
Cái đầu của kẻ đáng thương đang quay mặt về phía Lục Tân bỗng nhiên từ từ quay lại một cách máy móc.
Gương mặt của người này dính đầy máu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lục Tân.
"Sột soạt..."
Rồi đột nhiên, người này dùng hai cánh tay trượt trên mặt đất, kéo nửa thân trên bò về phía của Lục Tân.
Có lẽ là vì cơ thể mất đi một nửa nên tốc độ của người nọ rất nhanh.
Lục Tân chỉ lặng lặng đứng ở đó, đưa mắt nhìn kẻ đáng thương chỉ còn nửa thân trên bò tới chỗ mình, vẽ ra một đường máu đỏ sẫm thật dài.
Thế nhưng khi kẻ đáng thương bò tới chân của Lục Tân thì cơ thể càng lúc càng nhạt, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Ngẩng đầu nhìn lại thì nửa phần thân dưới và mấy thứ dính nhớp nhớp màu đỏ trên đất cũng đã biến mất.
Cứ như tất cả đều chỉ là ảo giác của Lục Tân.
"Nếu đây là ảo giác thì hình như ảo giác ở nơi này có hơi nhiều thì phải?"
Lục Tân vừa suy nghĩ vừa tiếp tục kéo vali đi lên phía trước.
Dần dần, hắn cảm giác được thứ kỳ lạ trong thành phố này càng lúc càng nhiều.
Có một người sắc mặt tái xanh, lẳng lặng ôm một chậu lửa than ngồi trong chiếc xe đóng kín cửa đang đậu ven đường.
Có một nữ sinh phần đầu bị đập nát như đậu phộng, chân mang một chiếc giày, ngồi dưới lầu im lặng gào khóc.
Có một người đàn ông trên bụng cắm cây dao, hai tay nâng khúc ruột chảy ra, mờ mịt bất lực đi ngang qua vai mình.
Thành phố này bị cái gì thế?
Lục Tân vừa đi ngang qua những cái bóng không biết là ảo giác hay chân thực này vừa lẳng lặng suy tư.
Hắn không cảm thấy đây là ảo giác do người cố ý tạo ra.
Vì cảm giác và cổ sự trên người của những người này, không như thứ có thể bịa đặt.
Vì lẽ đó, trong thành phố này đã từng có người sống?
Họ vốn nên biến mất một cách đầy im lặng, nhưng giờ lại trở về ở thời gian thê thảm nhất.
"
Lục Tân nhìn xuống cái đồng hồ có giá trị hai mươi vạn của mình.
Bây giờ là 12 giờ 58 phút.
Cách thời gian 2 tiếng mà Hỏa Chủng đã cảnh báo 30 phút, cũng chính là sáng sớm 1 giờ 30 phút.
Nói cách khác, cảnh tượng kỳ lạ này không phải là thứ mà Hỏa Chủng cố ý làm ra.
Nhưng nếu là như thế, thì sao những người này lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc Lục Tân đang suy tư thì bất giác đã đi tới một dòng sông nhỏ, bên sông có một hàng ghế dài, trên ghế dài có một ông lão đội mũ, đang uống từng ngụm nước bằng cái bình tròn trịa trong tay. Lục Tân đi tới bên người ông, từ từ ngồi xuống.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra mình nên trốn đi đâu, chỉ là mệt quá nên ngồi xuống nghỉ một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất