Chương 1377: Tiếng Bước Chân
Hắn vừa ngồi xuống ghế thì đã nhìn thấy sắc mặt của ông lão này vô cùng tái nhợt, hơn nữa còn ngửi được một mùi vô cùng gay mũi phát ra từ chất lỏng trong bình.
Lục Tân khẽ thở dài, móc thuốc lá ra.
Ông lão ngồi bên cạnh im lặng quay cái cổ cứng ngắc sang, rồi dùng đôi mắt phủ đầy ban đỏ nhìn hắn.
Lục Tân châm thuốc, gãi đầu một cái, sau đó cũng quay đầu nhìn ông lão.
Hắn nhìn thoáng qua cái bình, kinh ngạc nói:
"Paraquat?"
Ông lão không nói chuyện, cứ trầm mặc nhìn hắn, trên gương mặt tái nhợt là sự cứng đờ lạnh lẽo không giống người sống.
Lục Tân đồng tình thở dài tiếng, bắt chuyện:
"Con cái không hiểu thuận sao?"
Ông lão vẫn trầm mặc, chỉ là sự lạnh lẽo trong đôi mắt dường như lại đậm thêm.
Khí lạnh trên người tựa hồ sắp lan tràn tới người của Lục Tân.
Lục Tân càng cảm thấy đồng tình, hắn nhẹ giọng nói:
"Nghe bảo uống cái này đau đớn lắm"
Ông lão im lặng, một lát sau, bóng người từ từ trở nên nhạt bớt rồi biến mất trên ghế dài.
Lục Tân rốt cuộc cũng thả lỏng cơ thể, hai tay mở ra, sau đó khoát nhẹ lên lưng ghế, thở dài một hơi.
Cái ghế dựa này cuối cùng cũng trở thành của mình.
Hỏa Chủng thực sự quá âm hiểm.
Không biết chúng đã làm cách gì để cho người dân trong thành phố tiến vào giấc ngủ sâu, cũng khiến cho kẻ ngoại lai như mình muốn làm gì cũng không được.
Hiện tại dù cả việc đi ngủ thì Lục Tân cũng không dám.
Thôi thì cứ ngồi ở đây đợi người của bọn hắn tới vậy.
Nghĩ thế, Lục Tân có chút chờ mong 1 giờ 30 phút mau tới.
Thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ để xem thời gian, Lục Tân cứ kiên trì ngồi trên ghế đợi thời gian trôi qua.
Dần dần, hắn cảm giác được bầu không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, như nhiệt độ đang bị sức mạnh thần bí nào đó rút đi.
Không khí càng lúc càng trở nên ướt át, như là đang mang theo một thứ vật chất gì đó không rõ, ướt ướt dính dính, hơi hơi tanh nồng.
Rất như... cái này hình như là máu tươi?
Lục Tân cảnh giác ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt sông màu đen trước mặt dường như đang xuất hiện một làn sương mơ hồ.
Tích tắc tích tắc...
Kim giây từng chút từng chút quay tròn, khoảng cách 1 giờ 30 phút càng lúc càng gần.
Mãi đến khi cây kim giây cứ bị Lục Tân nhìn chằm chằm quay đủ năm vòng, cuối cùng cũng chỉ thẳng vào ngay con số 12.
Bỗng nhiên, một tiếng còi cảnh báo vang lên, nhưng tiếng này nhỏ tiếng còi báo động lần trước rất nhiều.
Cùng lúc đó, Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu, hắn nghe thấy tiếng giày rơi xuống mặt đất.
Đều đặn, nặng nề, tràn ngập cả thành phố.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân càng ngày càng vang dội, càng lúc càng nặng nề, xen lẫn vào bầu không khí áp lực, đang nhanh chóng đến gần từ rìa ngoài thành phố.
"Cái gì thế?"
Từ lúc tiếng giày vừa mới vang lên thì Lục Tân cũng đã ngẩng đầu nhìn về một phía.
Thành phố Hỏa Chủng vẫn là thành Hỏa Chủng, đường đi và đèn đường vẫn là đường đi và đèn đường, không có gì khác biệt với khi nay.
Nhưng tiếng bước chân nặng nề và chỉnh tề kia lại vang lên không dứt, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Lục Tân nhìn thấy ở một góc đường, bỗng nhiên dâng lên một màn sương mông lung như sương mù.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, đó không phải là sương mù.
Đó là khi bầu không khí trở nên vẫn đục, mọi thứ đều trở nên vặn vẹo, nối tiếp với nhau tạo thành một màn sương khiến tầm mắt người ta trở nên mơ hồ như đang ở trong sương mù.
Ở trong 'màn sương' này, có thể mơ hồ nhìn thấy cô vô số đầu người đang nhốn nháo chạy tới gần.
Bịch... Bịch... Bịch... Bịch!
Một tiếng rồi lại một tiếng, âm thanh càng lúc càng gần, càng trở nên đinh tai nhức óc, cả thành phố dường như đều bị nó làm rung động.
Không, không phải thành phố đang rung động.
Mà là tinh thần của mình đang chịu ảnh hưởng, đã bắt đầu cộng minh với tiếng bước chân kia cho nên mới sinh ra cảm giác này.
Lục Tân hít sâu rồi thổ ra một hơi, hắn biết thứ lợi hại sắp xuất hiện rồi.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, vứt mẩu thuốc đã hút dỡ xuống đất, giẫm tắt, rồi đặt vali lên ghế dài.
Còn mình thì đeo cái túi màu đen, nghiêm túc nhìn về phía đầu cuối của con đường ngập tràn bóng tối.
Cùng lúc đó, em gái đang ghé vào lưng hắn cũng vực dậy tinh thần.
Con bé từ sau lưng bò lên bả vai của hắn, tò mò nhìn về phía con đường đằng xa.
Cái bóng mơ hồ dưới chân khi bị đèn đường chiếu xạ cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Như một trang giấy đang được gấp lại, biến thành một bóng dáng cao lớn, im lặng đứng bên cạnh Lục Tân.
"Gâu gâu... ' Nhãn Kính Cẩu cũng từ bóng tối đi ra, con mắt không có mí lộ ra một ánh sáng kỳ lạ, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.
Ở đằng sau là bốn tên nhóc không nhìn rõ hình dạng, đang nắm tay nhau trốn phía sau lưng của con chó.
"Ôô....
Tiếng bước chân chỉnh tề kia càng lúc càng tới gần, đột nhiên, một mùi hương nồng đậm xông thẳng vào chóp mũi.
Ẩm ướt, lạnh lẽo, mang theo một loại hương vị khiến người ta sợ hãi.
Mùi hương bình thường chỉ khiến cho người ngửi cảm thấy yêu thích hoặc chán ghét, nhưng khi mùi hương này vừa xộc vào chóp mũi thì lại làm người ta cảm thấy trái tim đập mạnh, toàn bộ cơ thể đều rơi vào một trạng thái vô cùng không thoải mái.