Mặt Trăng Đỏ

Chương 1378: Sông Người

Chương 1378: Sông Người


Ngay sau đó, một âm thanh hỗn loạn ngay lập tức truyền vào màng nhĩ của Lục Tân, lông tơ toàn cơ thể cũng lập tức dựng đứng.
tầm mắt của Lục Tân trở nên mơ hồ, ánh sáng của đèn dường như bị kéo ra thật dài.
Một lúc sau, con ngươi của hắn co lại, ở đằng trước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một hình ảnh khiến người xem lập tức dừng lại hô thấp.
Trong không gian vặn vẹo mơ hồ, theo sau tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng gào thét hỗn loạn chính là từng dãy người.
Cái hình ảnh đầu người nhốn nháo Lục Tân vừa thấy trong bóng tối khi nãy thật sự là đầu người.
Là một đám người mặc tây trang màu đen, mang giày da sáng bóng.
Có nam có nữ, có trẻ có già, có đủ độ tuổi khác nhau.
Họ tay nắm tay, vai kề vai, bước đều bước từ một chỗ khác tới.
Mỗi lần giơ chân lên, mỗi lần hạ chân xuống đều vô cùng nhịp nhàng và thống nhất.
Trên đầu của mỗi người đều có một chiếc mũ dạ màu đen, còn dưới mũ lại là một gương mặt tái nhợt.
Động tác của họ không nhanh không chậm, đi từng bước một, nối tiếp nhau tiến về phía trước. Dòng người này rất dài, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Nhìn đám người này, Lục Tân thậm chí sinh ra một loại ảo giác.
Đó chính là mình đang nhìn thấy một con sông.
Đây là một con sông lấy đầu người làm đơn vị, họ mặc quần áo thống nhất, bước từng nhịp giống nhau, mang theo một khí vừa nặng nề vừa kỳ lạ xuất hiện từ trong bóng tối, sau đó nhanh chóng bao phủ con đường trống rỗng này.
Nơi họ đi qua, đều bị cái mũ dạ màu đen kia bao phủ.
Lục Tân còn nhìn thấy, mấy người chết thỉnh thoảng xuất hiện trên con đường này, hoặc là nói trong toàn bộ thành phố này, đều lộ ra vẻ kinh sợ khi 'dòng sông người' này xuất hiện. Họ có kẻ thì cắm đầu chạy về phía xa, có kẻ thì cố gắng bò sang bên cạnh.
Nhưng là 'dòng sông người' kia vẫn lẳng lặng đuổi kịp họ, sau đó bao phủ họ, không để lại một chút tiếng động nào.
Không có tình trạng cắn xé hay đâm giết gì, dòng sông người' chỉ đơn giản là bao phủ những cái bóng kia thôi.
Một khi bị đội ngũ bước đều bước kia đuổi kịp, thì những cái bóng trên đường sẽ bị bọn hắn thôn phệ, biến mất không còn thấy tăm tích.
"Đây là át chủ bài của thành phố Hỏa Chủng?"
"Họ chính là dùng cách này để giải quyết những người vào thành phố gây chuyện?"
Lục Tân trầm mặc nhìn về phía dòng người vô tận kia, có một suy nghĩ dần hiện lên trong đầu.
Hắn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cũng không biết đây là hình thức tồn tại tinh thần thể gì.
Trong lúc hắn đang suy tư thì đường phố cũng đã chật ních 'dòng người.
Tới tận bây giờ, Lục Tân vẫn chưa nhìn thấy được điểm cuối của dòng người này.
Rồi đột nhiên, ở con đường bên cạnh lại xuất hiện thêm một dòng người nữa. Người của hai dòng này đều men theo con đường đi thẳng về phía trước, sau đó gặp được nhau ở vị trí cách Lục Tân không xa. Họ đều bước đều bước, rồi từ từ dung hợp lại với nhau, hai dòng người song song cũng hòa vào thành một.
Sau đó, họ đồng thời quay đầu, nhìn Lục Tân đang ngồi ở trên ghế dài cạnh con sông.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tiếng bước chân nhịp nhàng kia đột ngột biến mất, giờ phút này, xung quanh im lặng tới mức như có thể nghe thấy nhịp tim của thành phố này.
Một lúc sau, như bị một sức mạnh vô hình ở phía sau thúc giục, người đứng đằng trước lại bắt đầu cất bước, tiếng bước chân nhịp nhàng kia lại vang lên. Hơn nữa, không biết vì sao tốc độ của chúng lại đột nhiên tăng nhanh, mấy cái đầu trắng bệch dưới mũ dạ lắc lư liên tục, chen chúc nhau đi về phía của Lục Tân.
"Gâu gâu...
Nhãn Kính Cẩu lui về sau một bước, ngay lập tức bị cha đang núp trong cái bóng liếc một cái.
Nó do dự một chút, rồi bỗng nhiên xông tới đằng trước, bọt máu trên người run run không ngừng, nó mở to cái miệng máu không bị da mặt trói buộc của mình ra.
Sau khi bị Nhãn Kính Cẩu cắn, nếu là người bình thường thì cảm xúc sẽ ngay lập tức bị mất khống chế.
Họ sẽ rất dễ lâm vào một loại cảm xúc cực đoan, chỉ muốn rúc vào sừng trâu.
Nếu là tinh thần thể thì sau khi bị nó cắn, trên người của chúng sẽ bị một sắc đỏ như máu bao phủ.
Đây chính là biểu hiện của sự kéo dài và phụ thuộc sức mạnh tinh thần của chính bản thân nó.
Cũng không biết đám người này là rốt cuộc là thể loại gì.
Mà khi bị Nhãn Kính Cẩu cắn, trên người lại không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào, cảm xúc không bị mất không chế, cũng không xuất hiện hiện tượng trên màu máu tràn lan trên cơ thể. Hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Trái lại là Nhãn Kính Cẩu, sau khi cắn người xong thì lại bị một luồng sức mạnh đánh lui trở về.
Nó suýt nữa là té lộn nhào xuống sông, bây giờ đang nằm trên cỏ mà rên ư ử.
"ô?"
Lục Tân khẽ nhíu mày, cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được sự hưng phấn của Nhãn Kính Cẩu.
Mỗi lần Nhãn Kính Cẩu bị tổn thương thì sẽ vô cùng hưng phấn.
Lần này cũng thế, nó hưng phấn tới mức quả thật là không thể kiềm chế bài tiết, nằm trên đất mà mắt trợn trắng, cái bụng cũng từ từ lật lên...
À, nó không có bụng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất