Mặt Trăng Đỏ

Chương 1379: Không Thể Bị Ô Nhiễm

Chương 1379: Không Thể Bị Ô Nhiễm


Thế nhưng Lục Tân có thể nhìn thấy rõ ràng, cái con chó này quả thật là đang thoải mái tới mức choáng váng.
Điều này có phải là đang nói rõ, chỉ với một sự tiếp xúc ngắn ngủi kia, mà Nhãn Kính Cấu đã nhận được một sự thương tổn vô cùng lớn mà trước đây chưa từng có?
Vù... vù... VÙ... VÙ...
Trong lúc Lục Tân vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì dòng người kia vẫn tiếp tục vọt về phía trước.
Lần này, không cần Lục Tân đặc biệt dặn dò, đám tiểu tử trong bóng tối cũng đều biết ra tay trước, cho dù là rubik 12 mặt, bài poker màu đen, đồng hồ cát ký ức hay là lục thức kiểm phổ thì đều đồng loạt tỏa ra xúc tua tinh thần.
Bên trong bóng tối, các loại sức mạnh tinh thần kỳ quái bắt đầu bộc lộ hình dạng thực sự của chính mình.
Có mãnh liệt, có âm hiểm, mãi tới khi tiếp xúc tới kẻ thù rồi mới dân thẩm thấu vào trong.
Nhưng kết quả lại không có tác dụng gì.
Chúng đều có một loại tinh thần đặc chất của riêng mình.
Nhưng loại đặc chất tinh thần này vừa mới tiếp xúc với đám người kia đã bị đánh trở về.
Hiện tượng này không giống với hiện tượng thanh lọc của Lục Tân.
Lục Tân là dựa vào sức mạnh tinh thần để pha loãng sự ô nhiễm, nhưng đám người của 'dòng sông' này căn bản là không hề bị sự ô nhiễm ảnh hưởng. Cho dù là sự ô nhiễm gì cũng không thể khiến cho đội hình của bọn hắn xuất hiện chút rối loạn, thậm chí còn không ngăn cản được tốc độ đang tiến tới của chúng. Cái đám này như một dòng thủy triều đen kịt, đều bước nhịp nhàng, tay nắm vai kề lao về phía của Lục Tân.
"Anh, để ta đi cho"
Em gái nãy giờ vẫn cứ ngồi xổm trên vai của Lục Tân lúc này đã trở nên vô cùng hưng phấn, con bé bật người nhảy lên, sau đó đánh về phía dòng người.
Con bé mổ hai cánh tay nhỏ ra, không tin tà dùng nó sờ sờ mặt của người áo đen phía trước.
Một giây sau, em gái bị đánh trở về, ngơ ngác ngôi lại trên vai của Lục Tân, một dòng nước mắt lẳng lặng chảy xuống trên gương mặt nhỏ nhắn.
Thế là con bé vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói:
"Các ngươi tự lên đi...
"Sao tinh thần thể này lại không bị ảnh hưởng?"
Dù em gái không có làm cuộc kiểm tra cuối cùng thì Lục Tân cũng nhìn ra được sự quái dị của đám người áo đen này. Trong nhất thời, hắn không hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, thế là đành quay đầu cùng cha liếc nhau một cái, sau đó lập tức đưa tay ấn về phía trước.
Theo động tác của hắn, cái màu bóng đen ngay lập tức xông lên trước.
Lúc này dòng người màu đen cũng đã tới vị trí cách Lục Tân khoảng hai mươi mét, vì thế ngay lập tức đâm thẳng vào cái bóng đen.
"Ret... rẹt..."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng vải thô bị xé rách.
Mặt đất xì măng, cây cối, cỏ xanh ở chung quanh đồng loạt xuất hiện dấu vết như bị lưỡi đao sắc bén cắt qua.
Không khí như bị xé ra từng mảnh, chỉ một cái chớp mắt mà đã trở nên đục ngầu không chịu nổi.
Cũng ngay lúc ấy, đại não như bị đụng thành bột nhão, một chất lỏng ấm nóng có mùi rỉ sắt nhanh chóng phun trào ra từ trong mũi.
Trong đầu của Lục Tân đột nhiên xuất hiện vô số tiếng lẩm bẩm và ảo giác không biết là thật hay là giả.
Thứ duy nhất mà hắn có thể nghe rõ chính là tiếng hét vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ của cha:
"Sao lại có thể như vậy? !"
Trong lúc cái bóng của cha và đám người mặc đồ đen va chạm với nhau thì Lục Tân đột nhiên cảm nhận được một cảm giác như bị điện giật.
Bên tai vang lên vô số thanh âm.
Có tiếng thở hổn hển, nhưng hơi thở lại càng lúc càng ngắn.
Có tiếng của máy phá rung tim khi chạm vào da thịt của bệnh nhân, đồng thời còn có tiếng nhịp tìm đang rung động.
Có tiếng thì thầm yếu ớt trong vô thức, của có tiếng hét sắc nhọn vì hoảng sợ, cũng có tiếng than dài ngắn ngủi vì sinh mệnh tan biến.
Còn có tiếng nức nở hèn mọn, trầm luân trong bàng hoàang và bất lực cho đến lúc tuyệt vọng.
Mùi hương lạnh lẽo và ẩm ướt lúc nãy một lần nữa tràn vào xoang mũi, cái vị rỉ sắt cứ quẩn quanh trên niêm mạc mũi.
Lục Tân rốt cuộc hiểu ra, cái này không phải là mùi vị của máu.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chính là mùi vị của cái chết.
"Đáng chết, đáng chết...
Trong chớp mắt đó, đủ loại ảo giác ập đến, cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ linh hồn của Lục Tân, nhưng tiếng mắng chửi của cha lại làm hắn bừng tỉnh.
Hắn cố gắng mở to mắt ra rồi nhìn về phía trước, sau đó, Lục Tân nhìn thấy được một cảnh mà mình chưa bao giờ nghĩ có thể nhìn tới.
Hắn nhìn thấy cái bóng của cha cứ tuôn về phía trước, nhưng lại bị khí tức vặn vẹo và vẩn đục của đám người mặc đồ tây đen cản lại.
Ở một mức độ nào đấy, song phương bắt đầu lâm vào thế giằng co.
Nhưng điều đặc biệt khiến Lục Tân bất ngờ chính là, cái bóng của cha không những không nhuộm đen đối phương, mà còn bị khí tức hỗn loạn và vặn vẹo của đối phương truyền tới cơ thể thông qua cái bóng. Lục Tân nhìn thấy rõ ràng, khí tức đó đang từ từ tràn tới hai chân, sau đó leo lên rồi quấn quanh cơ thể.
Cha không những không ô nhiễm được đối phương, trái lại bị đặc tính của đối phương ô nhiễm ngược lại.
Sở dĩ nói song phương đang lâm vào thế giằng co, là vì sức mạnh tinh thần của cha đang dần dần có tác dụng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất