Chương 1380: Trấn Áp
"Sao có thể như vậy được?"
Sau khi Lục Tân thấy rõ cảnh này, trong lòng cũng xuất hiện sự kinh ngạc và nghi ngờ giống hệt với cha.
Cha không những không ô nhiễm được những tinh thần thể kia, trái lại còn bị chúng thông qua cái bóng ô nhiễm ngược lại?
Lục Tân nhanh chóng nhận thức được vấn đề.
Đặc chất tinh thần của cha là 'sợ hãi, đây vốn là một sức mạnh tinh thần có tính ô nhiễm mạnh nhất.
Nhưng giờ phút này, ông ấy không những ô nhiễm được đối phương, trái lại có bị đặc chất tinh thần của đối phương bao trùm, ảnh hưởng ngược lại.
"Rầm rầm..."
Đám tinh thần thể mặc tây trang màu đen xếp thành một dòng sông dài, từ một nơi khác của con đường không ngừng đi về phía trước.
Từng lớp từng lớp, tạo ra một áp lực vô cùng to lớn.
Đối với cái bóng đang giằng co với chúng mà nói, như là đang đối mặt với một nguồn sức mạnh đang không ngừng được tăng lên.
Mấy cái bóng đang giằng co ở tuyến giữa gần như sụp đổ, sau đó nhanh chóng rút lui về phía của Lục Tân.
Giờ phút này, chỉ cần Lục Tân ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những gương mặt trắng bệch hờ hững kia ở cách đó chưa tới một mét.
Ngũ quan trên từng gương mặt đều khác nhau, nhưng chúng đều có một màu trắng bệch như bị bôi vôi.
Vô số gương mặt xếp thành từng hàng từng dãy liên tiếp, khiến cho người xem hoa mắt váng đầu.
Cái bóng của cha nhận được một sự dồn nén vô cùng mãnh liệt, tiếng gầm thét của ông xen lẫn trong cái không khí vẩn đục và hỗn loạn.
"Phiền quá đi..."
Lục Tân nhìn đống mặt trắng bệch đang vây quanh mình, mặc dù mấy thứ này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, nhưng cái mùi hương quái dị và ảo giác thính giác cứ liên tục quanh quẩn trong xoang mũi, màng nhĩ và tầm mắt của hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, thế là vô thức giơ tay lên.
Hắn giơ tay phải lên, làm một động tác che mắt, nhưng bầu không khí trước mặt lại trở nên đặc dính trong chớp mắt.
Hạt màu đen trong mắt của Lục Tân khẽ rung lên.
"Bụp!"
Một khắc sau, những cái bóng màu đen đại diện cho cha lập tức trở nên bành trướng.
Hơn nữa cái nào cũng sinh ra một sự ma sát mãnh liệt.
Cho dù là không khí xung quanh hay là đám tinh thần thể mặc đồ đen mang theo khí tức hỗn loạn và vẫn đục kia đều bị loại ma sát này xé rách. Đống tinh thần thể này như đang tiến vào một cái máy cắt, nhanh chóng bị nghiền nát thành bột phấn.
Một loại khí tức hủy diệt nhanh chóng bao phủ xung quanh Lục Tân.
"xoẹt..."
Trước mặt của Lục Tân ngay lập tức xuất hiện một mảng đất trống lớn.
Đống tinh thể vừa rồi vẫn còn chen chúc nhốn nháo đều bị cái bóng xé rách, một chút cặn bã cũng không còn.
Uy lực này như thả một viên đạn hạt nhân xuống đám người dày đặc.
Tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi, hóa khí, sau đó triệt để biến mất khỏi thế giới này trong một cái chớp mắt, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Vì thế, đặc điểm miễn dịch của đám tinh thần thể này chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần để xử lý?"
Vào lúc này, Lục Tân có thể nghe được tiếng cười to càn rỡ của cha, ông đang thỏa thích bành trướng sự trào phúng của mình ra xung quanh.
Nhưng hắn lại cúi đầu nhìn tay mình, suy nghĩ về các mối quan hệ trong chuyện này.
Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ thì tiếng bước chân vang dội lại một lần nữa vang lên.
Lục Tân tiêu diệt rất nhiều tinh thần thể màu đen, chính hắn cũng biết con số cụ thể là bao nhiêu, chỉ có thể nói là rất nhiều.
Cũng vì vậy, không gian trước mặt hắn trở nên trống trải rất nhiều.
Nhưng ngay lập tức, lại có vô số tinh thần thể màu đen khác xông tới, không chỉ lấp đây khoảng trống trước mặt Lục Tân, mà còn mang theo một luồng sức mạnh xung kích cực lớn vọt về phía hắn, như đang có một dòng thủy triều màu đen đang điên cuồng ập tới.
Lục Tân hít sâu một hơi, lùi về sau một bước, cái bóng bên người lại tăng vọt lên.
"Xì xì xì...
Những tinh thần thể đi đằng trước nhanh chóng bị xé nát, nhưng rồi lại có thêm vô số tinh thần thể khác lao tới bổ sung.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì có thể nhìn thấy mỗi một ngóc ngách lớn nhỏ của thành phố này đều bị tinh thần thể màu đen bao phủ.
Họ đi trên đường, như là nước sông đi theo đường cống không ngừng trào về phía của Lục Tân.
Ngay cả những ngọn đèn ven đường đều bị luồng khí tức vẫn đục và hỗn loạn của chúng che khuất.
Chỉ có ngọn đèn đứng gần Lục Tân là vẫn còn có thể phát ra ánh sáng yếu ớt.
Lục Tân im lặng đứng dưới ánh đèn, cái bóng dưới chân thì giương nanh múa vuốt tấn công về mọi phía.
Từng lớp từng lớp tinh thần thể nhanh chóng bị hắn xé nát, nhưng rồi lại có càng nhiều các tinh thần thể không biết mệt mỏi tiếp tục lao tới.
"Trên đời này sao lại có thứ đồ kỳ lạ thế này?"
Sự bành trướng và điên loạn của cha sợ rằng chỉ có thể tiếp tục được một thời gian.
Sau khi được sức mạnh của hạt màu đen ban phước, trong một khoảng thời gian, hắn cảm thấy mình có tư cách xem thường bất kỳ sự sống và sự tồn tại nào trên thế giới này.