Chương 1381: Đáng Sợ Hơn Cả Chết
Vì hắn biết mình có thể xé nát tất cả mọi thứ.
Nhưng cảm giác mới mẻ này cũng như thủy triều, đến nhanh cũng rút đi nhanh, khiến cho Lục Tân nhanh chóng nhận thức được điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt ở đây không phải là hắn có thể xé nát được chúng, mà là hắn xé tới bao giờ mới xong...
Khi cái bóng của hắn đang giương nanh múa vuốt xé đám tinh thần thể thành mảnh vụn thì đám tinh thần thể mặc tây trang màu đen, gương mặt trắng bệch không chút biểu tình kia không những không giảm bớt mà càng lúc lại càng nhiều. Tới lúc này, Lục Tân cuối cùng cũng cảm nhận được một tia áp lực.
"Cái đám quỷ quái này giết không hết, dọa cũng không xong. Ta nghi ngờ... Nghi ngờ cái đám này được thiết kế riêng để đối phó ngươi!"
"Không..."
Lục Tân đưa mắt nhìn đám tinh thần thể mặc đồ đen đang chiếm đầy con đường và những gương mặt trắng bệch hờ hững, dường như chẳng biết bị hủy diệt là thứ gì của chúng, trong lòng cũng cảm thấy có hơi lạnh lẽo.
"Phải nói là, cục diện thế này, chỉ có ta mới có thể chống đỡ được một lúc..."
Cùng một hiện tượng, nhưng Lục Tân và cha lại cho ra một tổng kết hoàn toàn khác nhau.
Tất cả đều bắt nguồn từ đám tinh thần thể kỳ lạ này.
Cha cho rằng đám này được thiết kế riêng để đối phó Lục Tân, vì đây là lần đầu tiên ông rơi vào tình trạng không những không giúp đỡ được gì, mà còn phải mượn sức mạnh của chính Lục Tân để hủy diệt đám tinh thần thể có thể ô nhiễm đến chính mình này.
Nói đơn giản hơn thì dù ông có bao nhiêu đặc chất ô nhiễm thì cũng vô dụng, lúc này chỉ có thể dùng cách thô bạo nhất là dựa vào sức mạnh tinh thần để ngăn cản.
Mà Lục Tân lại nói chỉ có mình mới có thể chống đỡ được một lúc, là vì hắn ý thức được sự đáng sợ của đám tinh thần thể này.
Nếu đổi lại là một dị biến giả bình thường, khi đối mặt với đám tinh thần thể miễn dịch với ô nhiễm thế này, thì kiếm đâu ra hy vọng để đối kháng?
Tuy nhiên, nếu đổi một góc độ khác để suy nghĩ thì mấy thứ này dường như chuyên dùng để khắc chế dị biến giả số không. Vì dù là dị biến giả số không thì sức mạnh tinh thần của có hạn, mà đám tinh thần thể mặc đồ đen trong thành phố này lại như vô cùng vô tận...
("Dị biến giả số không (Linh dị biến giả): Người không có năng lực đặc biệt, nhưng cường độ tinh thần lại vô cùng cao.)
Khi rơi vào tình cảnh này, không có bất kỳ dị biến giả số không nào có thể chống đỡ được quá lâu.
Đây quả thật là một vấn đề nan giải.
"Không thể cứ dây dưa thế này mãi được..."
Suy nghĩ của cha thông qua cái bóng truyền tới đầu của Lục Tân:
"Ngươi sẽ chịu không nổi!"
Lục Tân bị lời của cha nhắc nhở, đầu óc cũng thanh tỉnh được đôi chút.
Hắn đưa tay lau nhẹ máu tươi trên chóp mũi, cũng ý thức được chính mình đang suy yếu.
Ngoại trừ việc cưỡng chế bản thân khai triển sức mạnh của cha khi còn ở thành phố Thủy Ngưu, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng phải chịu một gánh nặng lớn như thế.
Mặc dù nếu nhìn từ bên ngoài thì dáng vẻ của hắn vô cùng nhẹ nhõm, chỉ việc đứng ở đây rồi để cho cái bóng nghiền nát đám tinh thần thể.
Nhưng Lục Tân lại cảm thấy một áp lực vô cùng to lớn.
Vì làn sóng tinh thần thể kia cứ liên tục đổ xô về phía này.
Dù cho hắn có làm hết sức mình, cố gắng chiến đấu với đám tinh thần thể này hết mức có thể thì vẫn cảm thấy một áp lực chưa từng có. Như một người đang đứng ở hạ lưu sông, muốn dùng nhiệt độ cao để làm nước của cả con sông bốc hơi hết...
Đây chính là cảm giác dù lúc nào mình cũng chiếm được ưu thế, nhưng tình hình chung lại khiến người cảm thấy vô cùng đau xót.
Từ nãy đến giờ, nhìn từ mặt ngoài thì Lục Tân vẫn luôn đứng yên tại chỗ, mặc cho dòng người ập tới hết đợt này tới đợt khác, như là một bức tường đen kịt đang ép về phía này. Vì đằng trước đã có cha giúp hắn càn quét mọi thứ, không để cho bất kỳ tinh thần thể nào tiếp cận hắn...
Nhưng thật ra, tất cả đều nhờ vào sự ban phước của hạt màu đen trong mắt của Lục Tân.
Chỉ là Lục Tân không biết, đâu mới là cực hạn của mình khi sử dụng sức mạnh này.
Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, luồng sức mạnh này đang tạo thành một gánh nặng cho đại não.
Hắn thậm chí cảm giác được, mỗi một lần hạt màu đen phun trào trong đáy mắt thì đại não mềm mại lại tiếp nhận một lần oanh kích.
Như thạch trái cây đang nảy lên nảy xuống...
Trong đầu hắn thậm chí còn sinh ra một cảm xúc vô cùng hoang đường, hắn hỏi:
"Ta sẽ chết sao?"
"Ngươi sẽ không chết..."
Cha đứng chắn trước mặt của Lục Tân, cái bóng màu đen di chuyển về phía trước, như thủy triều ập tới phá hủy một mảnh của bức tường đen. Đồng thời, giọng nói vừa trầm thấp vừa mang theo chút khác thường của ông cũng vang lên trong đầu hắn:
"Nhưng kết quả sẽ còn đang sợ hơn cả cái chết."
Lục Tân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Cái bóng màu đen cao lớn ở phía trước thỉnh thoảng nhấc lên cao như tạo thành một cơn sóng lớn, ập tới để đánh lui đám tinh thần thể mặc đồ đen.
Nhưng không hiểu sao Lục Tân lại cảm thấy, trong cái bóng màu đen ấy có một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chòng chọc vào mình.