Mặt Trăng Đỏ

Chương 1382: Pháp Mà Ta Tán Thành

Chương 1382: Pháp Mà Ta Tán Thành


Giọng nói của ông lúc này có chút kỳ lạ, ông thấp giọng nói:
"Ta không biết cực hạn của ngươi ở đâu"
"Nhưng dù sao ngươi cũng không phải hắn, không thể sử dụng sức mạnh kia một cách không ngừng nghỉ..."
"Cho dù ngươi có thể thì cũng không được, vì ưu thế của một vị hoàng đế, tuyệt đối không phải là vũ lực mà hắn dùng để liều chết trên sa trường,"
Lục Tân có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của cha hình như có điều gì đó thay đổi.
Ông cũng không phải là kẻ không tim không phổi, ông đang suy nghĩ, cũng đang ám chỉ mình điều gì đó.
Vì vậy, tâm trạng của Lục Tân lập tức trở nên khá hơn một chút, hắn nói khẽ:
"Vậy thì ta phải làm sao đây?"
"Làm sao đây..."
Cái bóng của cha đột nhiên tăng vọt, bao phủ toàn những tinh thần thể đang tới gần, sau đó hủy diệt hoàn toàn chúng. Làm xong, ông lại kiềm chế sức mạnh, đợi tới khi đợt tinh thần thể mới tiến lại gần thì mới ra tay xử lý.
Dường như là đang dùng cách này để tạo cho Lục Tân chút thời gian nghỉ ngơi.
Lục Tân có thể cảm giác được trong cái bóng màu đen, có một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đang nhìn chăm chú vào thành phố phồn hoa này.
Đồng thời, giọng nói âm u và trầm thấp của cha lại vang lên:
"Để ta trở thành lãnh chúa tinh thần của thành phố này."
"Nếu làm thế, ta liền có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của người trong thành phố này để tiếp tục dây dưa với chúng"
"Ta muốn xem, rốt cuộc là người của thành phố này chết trước, hay là đám tinh thần thể này hết trước..."
"Ha ha, điều quan trọng nhất chính là, dù kết quả có ra sau thì chúng ta đều không thua!"
"Dùng mạng người của cả một thành phố để đánh cược?"
Lục Tân nhỏ giọng than một tiếng:
"Hình như, không được tốt lắm đâu..."
Hắn hiểu được suy nghĩ của cha, ông không thể ô nhiễm được đám tinh thần thể này, nhưng lại có thể ô nhiễm người trong toàn bộ thành phố.
Cũng không biết rốt cuộc ở trong thành phố này, có bao nhiêu người đang chìm vào giấc ngủ.
Nếu cha trở thành lãnh chúa tinh thần của họ, vậy thì bọn hắn sẽ nhận được một luồng sức mạnh tinh thần khổng lồ tới mức không thể nào tính toán.
Tới lúc đó, không cần dựa vào hắn, ông cũng có thể nghiền nát tất cả mọi thứ.
Nhưng đó chỉ là nếu, vì Lục Tân hiểu việc ô nhiễm tinh thần cũng chia thành mức độ thấp và mức độ cao.
Ô nhiễm mức độ thấp, nguồn ô nhiễm cần sử dụng sức mạnh tinh thần của chính mình để đi ô nhiễm người khác, đây chính là một cách vô cùng tiêu hao.
Nhưng nếu sự ô nhiễm này phát triển lên mức độ cao, vậy thì sức mạnh tinh thần của người bị ô nhiễm sẽ bị nguồn ô nhiễm hoàn toàn chỉ phối.
Đây là quy tắc đã được định sẵn, có thể nói ở một khía cạnh nào đó, người có thể phá vỡ quy tắc này chỉ có Búp Bê ở Thanh Cảng.
Cha của Lục Tân cũng hiểu rất rõ điều này.
Nếu ông muốn trở thành lãnh chúa tinh thần của thành phố Hỏa Chủng này, thì nhất định phải cưỡng chế ô nhiễm người dân trong thành phố ở mức độ cao.
Lần này không giống với lần ở thành phố Hắc Chiểu.
Khi còn ở thành phố Hắc Chiểu, Lục Tân còn có thể đưa ra yêu cầu, nói cho ông biết rằng chỉ có thể trừng phạt một số người vi phạm pháp luật.
Còn đối với những người bình thường thì ông không thể làm gì được họ.
Nhưng bây giờ dụng ý của ông lại vô cùng rõ ràng, nếu Lục Tân muốn chiến thắng đám tinh thần thể này thì nhất định phải cho ông đầy đủ quyền hạn. Đến lúc đó, tất cả người dân trong thành phố đều sẽ bị ô nhiễm ở mức độ cao, chính là loại không còn cách nào để nghịch chuyển.
"Không đồng ý? Ngươi thế mà lại không đồng ý?"
Xen lẫn với tiếng gầm thét của cha chính là sự kinh ngạc và khó có thể lý giải.
"Ngươi thà rằng để cho mấy thứ hèn mọn nào mạo phạm mình, cũng không chịu để ta đụng vào những người đang ngủ say kia?"
"Tới khi nào ngươi mới chịu hiểu, đối với một lãnh chúa tinh thần, những người kia đều là lương thực, là vũ khí..."
"Là lương thực, vũ khí sao?"
Trên mặt của Lục Tân hiện lên về xoắn xuýt, nhưng rồi hắn vẫn lắc đầu:
"Không được."
Hình như cha đã có chút tức giận, ông hỏi:
"Vì sao?"
"Đương nhiên là vì..."
Lục Tân thổ ra một hơi thật sâu, sau đó ưỡn thẳng lưng:
"Phạm pháp."
Cha bị câu nói của Lục Tân làm nghẹn họng, một lúc lâu cũng chưa tỉnh hồn lại được:
"Phạm pháp của ai?"
Lục Tân nói:
"Pháp của Thanh Cảng."
Cha:
Trên mặt của Lục Tân hiện lên ý cười:
"Cũng là pháp mà ta tán thành."
Đột nhiên ông cảm thấy dù là một câu cũng nói không nên lời, qua thật lâu sau, mới phát ra một tiếng thở dài yếu ớt:
"Ngươi bị ô nhiễm sâu quá rồi."
"Sao lại có thể như thế?"
Tòa nhà hành chính trung tâm của thành phố Hỏa Chủng, trong một trung tâm khống chế nào đó, có rất nhiều người không chìm vào giấc ngủ đang tập trung tại đây.
Trong đó bao gồm có nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn màu trắng, kẻ đầu tiên khởi động kế hoạch phòng ngự khẩn cấp của thành phố Hỏa Chủng. Hắn đang cùng mấy người mặc áo choàng màu đen và mấy nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử hiển thị bản đồ của toàn bộ thành phố Hỏa Chủng trên vách tường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất