Mặt Trăng Đỏ

Chương 1384: Trốn

Chương 1384: Trốn


Bạch... Bạch... Bạch!
Mấy phút trước, khi đối mặt với đám tinh thần thể không ngừng nhào tới, ngay cả Lục Tân cũng sắp chịu đựng không nổi nữa.
Hắn cảm thấy đau đầu kịch liệt.
Mỗi lần hạt màu đen phun trào, thì đều khiến hắn sinh ra một cảm giác huyết mạch đang điên cuồng vận chuyển, làm cho mạch máu ở đại não phình to tới phát đau.
Nếu cảm giác này thỉnh thoảng chỉ xuất hiện một hai lần thì hắn cũng không mấy quan tâm, nhưng nó cứ liên tục xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy cả người choáng váng.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, cha đang cố gắng từ chối sức mạnh tinh thần mà mình cung cấp. Hiện tại ông đang tiêu hao sức mạnh tinh thần của chính mình hết mức có thể để ngăn cản đám tinh thần thể kia tới gần, đồng thời cố gắng tranh thủ cho hắn chút thời gian...
Đặc chất của ông là 'sợ hãi, nhưng thân là một cá thể độc lập, ông cũng có sức mạnh tinh thần của riêng mình.
Hơn nữa, khi trở thành lãnh chúa tinh thần của thành phố Hắc Chiểu, thì sức mạnh tinh thần của ông cũng tăng lên không ít.
Chỉ là đối với những tình huống bình thường, ông chỉ cần dựa vào đặc chất là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng hiện tại, ông không thể không dùng cách tiêu hao sức mạnh tinh thần để đối kháng đám tinh thần thể màu đen này.
Đây quả thật giống y như cảnh vứt một nhà khoa học ra chiến trường đánh giặc...
Không, phải nói là đưa một tên đồ tể lên lôi đài đánh quyền với tuyển thủ chuyên nghiệp mới đúng.
Nếu đổi một góc độ khác để nói thì có thể thấy, từ trước tới nay vẫn luôn là Lục Tân cung cấp sức mạnh tinh thần cho người trong nhà, nhưng lần này lại ngược lại.
Không ngờ cha lại sử dụng sức mạnh tinh thần của chính ông để trợ giúp Lục Tân.
Lục Tân thật sự rất bất ngờ, ngày thường cha vẫn luôn rất tự phụ, sao bây giờ lại tốn công làm một chuyện gần như là vô ích như thế?
Chẳng lẽ ông cũng bị ô nhiễm sâu quá rồi?
"Ta ở đây giúp ngươi liều mạng, ngươi lại đứng ở đó cười trộm..."
Trong lúc Lục Tân đang lộ ra vẻ vui sướng vì nghĩ tới vấn đề này thì tiếng gầm gừ của cha lại đột nhiên vang lên.
Cái bóng màu đen ở đằng trước đang không ngừng thay đổi hình dạng, ngăn cản bước tiến của đám tinh thần thể càng lúc càng khó xử lý kia. Đồng thời, người ở bên trong cũng đang hung hăng nhìn Lục Tân, sự bất mãn và phẫn nộ của cha vô cùng rõ ràng, dường như là đang muốn nhào tới đánh cho hắn một trận.
"Không có không có..."
Lục Tân vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, chân thành nói:
"Ta là đang suy nghĩ đối sách"
Dường như đã bị câu này làm cho kích động, cái bóng của cha nhấc lên một làn sóng khổng lồ, hất bay tất cả tinh thần thể chung quanh ra ngoài.
Đồng thời, ông nhanh chóng tới gần Lục Tân, hỏi:
"Ngươi nghĩ ra cách rồi à?"
"Đúng thế"
Lục Tân xốc lại tinh thần, hoạt động đầu óc, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hay là chúng ta trốn đi?"
"Trốn?"
Cả người của cha sững sờ ngay tại chỗ:
"Ngươi thế mà lại muốn trốn?"
"Đúng thế"
Lục Tân thản nhiên nói:
"Ngươi cũng không cần sĩ diện như thế, đánh không lại thì trốn, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Huống chỉ đám người này còn chơi bẩn, một đám hùa nhau chơi xa luân chiến với nhà chúng ta, hơn nữa mẹ còn không có ở đây..."
"Ngươi ngươi ngươi ngươi...
Nhìn cái vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng của Lục Tân, cha tức tới mức cái bóng đều tán loạn.
Phảng phất như đang có vô số cánh tay từ bốn phương tám hương đang run rẩy chĩa lại đây, đồng thời giận dữ hét:
"Ta mặc kệ ngươi có trốn hay không..."
"Nhưng ngươi nhìn thử xung quanh đi, ngươi định trốn chỗ nào?"
Lục Tân lập tức rơi vào trầm mặc, không biết nên nói thế nào.
Đầu cũng bắt đầu ẩn ẩn đau, đúng thế...
Cha thay đổi, mình cũng thay đổi. Không thể không nói, lúc cha làm ra quyết định này, trong lòng mình quả thật cảm thấy có chút thỏa mãn và tự hào, vì ông làm nó là vì chính mình. Chỉ có điều, vấn đề quan trọng nhất ở đây là...
Mình phải làm sao bây giờ?
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có mấy viên đạn phát ra ánh sáng màu lam chói mắt từ trên trời rơi xuống.
Nó rơi xuống đất, ngay lập tức hình thành những đoàn hồ quang màu lam không ngừng xoay tròn.
Chúng nó càng xoay càng lớn, đường kính lúc đầu chỉ mới có một mét, mới có hai ba giây mà đã mở rộng ra tới mười mấy mét.
Mặt ngoài của mấy vòng hồ quang này sắc bén như đao, trong chớp mắt đã chôn vùi vô số tinh thần thể.
Cho dù là Lục Tân hay cha thì đều kinh ngạc ngẩng đầu.
Trên tòa nhà cao tầng ở bên cạnh, có vô số người mặc đồ đen đeo vũ trang đang nắm dây thừng leo xuống. Họ vừa ở trên không trung xạ kích, bắn ra từ viên đạn mang theo ánh sáng màu lam kỳ lạ, vừa men theo vách tường nhanh chóng tuột xuống, rơi vào đám người.
Trái tim của Lục Tân lập tức bị nhấc lên, vì sau khi đám người kia vừa rơi xuống thì đã bị những tinh thần thể màu đen bao phủ.
Hắn biết rõ sự đáng sợ sau khi bị đám tinh thần thể này chạm tới, cho nên bắt đầu lo lắng trong đám người này trong vô thức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất