Chương 1385: Đội Quân Phụ Linh
Nhưng một giây sau, cảnh tượng trước mắt lại làm hắn vô cùng kinh ngạc. Những người mặc đồ đen đeo vũ trang khi tiếp xúc với đám tinh thần thể, không những không bị ảnh hưởng mà còn nhanh chóng giơ súng bắn giết, từng viên đạn có ánh sáng màu lam được bắn ra ngoài, nhanh chóng chôn vùi tất cả tinh thần thể đang bao vây chung quanh.
Họ có thân hình mạnh mẽ, tuy rằng không linh hoạt như hệ nhện, nhưng lại có sự lưu loát và hữu lực như những người được huấn luyện đặc biệt.
Một đường bắn giết, họ nhanh chóng tới gần chỗ của Lục Tân, tốc độ xử lý tinh thần thể của họ vậy mà còn nhanh hơn cả cha.
Khi tới gần Lục Tân, họ quỳ một gối xuống mặt đất, đưa lưng về phía hắn tạo thành một bức tường vững chắc, sau đó tiếp tục tiêu diệt tất cả những tinh thần thể có ý đồ tới gần.
"Quân đội Phụ Linh?"
Khi đám người tới gần, Lục Tân rốt cuộc cũng nhận ra thân phận cũng đám người này, nhưng sao họ lại xuất hiện ở đây?
Cọt kẹt...
Cũng vào đúng lúc này, cửa phòng cửa một căn nhà dân nằm ở đường đối diện đột nhiên bật mở, một nữ hài mặc váy ngắn thò đầu ra.
Váy ngắn, chân cũng ngắn, gương mặt tinh xảo nhưng lại không có biểu tình, đích thị là dị biến giả Hạ Trùng của thành phố trung tâm.
Cô vội vàng ngoắc tay với Lục Tân:
"Ngươi điên rồi sao? Dám một mình đi tới Hỏa Chủng đơn đả độc đấu với quân đoàn Địa Ngục."
"Mau tới đây."
"Hạ Trùng?"
"Sao cô ấy lại ở đây?"
Lục Tân bị sự xuất hiện của Hạ Trùng làm cho phân tâm, hạt màu đen trong mắt nhanh chóng tiêu tán.
Ngay cả cái bóng bên cạnh cũng lập tức lắng xuống, dường như cha cũng cảm thấy tò mò giống hắn.
"Mau tới đây."
Thấy Lục Tân lại ngẩn người, Hạ Trùng có chút lo lắng dậm chân:
"Không nhanh thì không kịp mất."
"À... à..
Lúc này Lục Tân cũng phản ứng lại, hắn liếc mắt nhìn đám tinh thần thể đang chen chúc tới, cùng với những nhân viên của bộ đội Phụ Linh đang mặt vô biểu tình, cầm súng bắn giết đám tinh thần thể một cách máy móc như một con robot được lập trình sẵn một cái, bất động thanh sắc vứt cái suy nghĩ lo lắng của mình ra khỏi đầu, sau đó chạy nhanh về phía của Hạ Trùng dưới sự hộ tống của quân đội Phụ Linh.
"Mau nắm lấy tay của ta"
Hạ Trùng nhô nửa người ra ngoài, nhanh chóng nắm lấy tay của Lục Tân rồi lại lùi trở về phòng.
"Kẹt kẹt..."
Cửa phòng vừa đóng, các tinh thần thể màu đen và trường lực tinh thần hỗn loạn và vẩn đục ở bên ngoài lập tức biến mất toàn bộ.
Thế giới xung quanh chẳng biết từ khi nào đã biến thành phế tích màu máu, Lục Tân đi theo Hạ Trùng xuyên qua phế tích cũng không biết leo qua bao nhiêu vách tường tàn tạ, đi qua bao nhiêu con đường rạn nứt, cuối cùng cũng tới được một cánh cửa hoàn chỉnh. Hai người nhanh chóng mở cửa đi vào.
Mất một lúc thì Lục Tân mới có thích ứng được ánh sáng trong phòng.
Chỉ thấy hắn đang đứng trong một gian phòng u ám và chật chội, ở trên chỉ có mấy bóng đèn mở phụ trách chiếu sáng.
Trong phòng có đủ loại súng ống và máy tính được chồng chất một cách lộn xộn.
Ổ trên hai tấm phản được đặt gần góc tường còn có hai người đang nằm.
Người quấn đầy băng vải chính là Dao Giải Phẫu, dị biến giả của thành phố trung tâm, bạn tốt của Lục Tân, cũng là người đã tặng cho hắn cái bật lửa quý giá. Người đang ngồi bên cạnh là Thuần Thú Sư, bên người cô là một chồng khăn giấy đã qua sử dụng, số lượng nhiều tới mức đã sắp chất thành một tòa núi nhỏ.
Dao Giải Phẫu nghe tiếng mở cửa, đôi mắt bị băng vải quấn thành một đường kẻ nhỏ bộc ra ánh sáng hưng phấn.
Hắn cố hết sức giơ tay về phía Lục Tân, băng vải ở phần miệng không ngừng vặn vẹo, xem ra là đang rất nhiệt tình.
"Trời ạ"
Lục Tân vội vàng tiến lên, nắm lấy tay của Dao Giải Phẫu:
"Sao lại bị thương nặng thế này?"
Phần băng vải ở miệng của Dao Giải Phẫu không ngừng vặn vẹo, hắn cố gắng nạy ra một khe hở để nói chuyện, nhưng giọng nói lại nhỏ như tiếng muỗi kêu:
Lục Tân vội vàng kề tai tới gần, chỉ nghe hắn nói:
"Xin chào."
Lục Tân vội vàng cầm tay hắn, đưa lên đưa xuống một chút rồi nói:
"Xin chào xin chào, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?"
Miệng của Dao Giải Phẫu hơi hơi run rẩy, như là đang nói cái gì đấy.
Lục Tân kể tai tới gần, lại nghe hắn nói:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lục Tân trả lời:
"Hạ Trùng điều tra viên dẫn ta tới."
Miệng Dao Giải Phẫu lại run rẩy, Lục Tân lại đưa tay qua:
"Dạo gần đây có khỏe không?"
Lục Tân có chút im lặng, nhẹ nhàng đặt tay hắn xuống, còn giúp hắn chỉnh lại băng vải"
"Đã bị thương nặng đến thế này rồi, đừng nghĩ tới việc nói chuyện phiếm nữa"
Sau đó, mặc kệ miệng của Dao Giải Phẫu có nhúc nhích thế nào thì Lục Tân cũng không quan tâm tới nữa, hắn quay người nhìn sang Thuần Thú Sư, cười nói:
"Xin chào, chúc ngươi có một ngày mới tốt lành"
Thuần Thú Sư cầm khăn giấy dùng sức lau nước mũi, sau đó ném sang một bên, nức nở nói:
"Ta không tốt"
Lục Tân ngạc nhiên hỏi:
"Làm sao thế?"
"Đáng thương quá."
Thuần Thú Sư nói:
"Những người kia, những người đã chết mất kia, thật sự quá đáng thương. Ta, ta cảm thấy quá cảm động, quá đồng tình, nhưng ta lại phát hiện mình, mình không thể giúp được gì cho họ. Ta, ta cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa..."
Lục Tân không biết nên trả lời ra sao, đành phải quay đầu hỏi Hạ Trùng:
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"