Chương 1391: Không Thể Lùi Bước
"Vậy ngươi đi đi...
Tuần Thú Sư vừa nói vừa chùi nước mũi:
"Dù sao sống trên đời ai mà không đến lúc phải chết chứ?"
"Có thể bình thản ra đi thì cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi?"
"Cái không khí tiễn biệt này hình như có gì đó sai sai..."
Lục Tân thầm cảm thấy kỳ quặc mà quay đầu nhìn Hạ Trùng.
Rõ ràng Hạ Trùng cũng hơi ngẩn người vì không nhận lại được phản hồi như mong muốn, nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi xìu xuống, nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm ban đầu, sau đó xoay người đưa bàn tay nhỏ bé về phía Lục Tân:
"Cầm lấy."
Lục Tân vội tiến đến nắm tay cô.
Hạ Trùng thầm hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói:
"Vì trật tự và nền văn minh thế giới...
Cô liền xoay người nắm tay nắm cửa rồi chậm rãi bước vào trong.
Đập vào mắt hắn là sự tăm tối, khô cằn, vỡ nát cùng với hơi thở lạnh lẽo phà thẳng vào mặt.
Lục Tân đi theo Hạ Trùng tiến vào Thâm Uyên. Cũng bởi vì nhiệm vụ trị giá một trăm triệu nên hắn vô cùng cẩn thận quan sát trong Thâm Uyên trùng điệp này của thành phố Hỏa Chủng.
Nhìn chung thì nó không khác mấy so với những nơi khác, đều khiến người ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô hình đến nghẹt thở.
Nhưng quả thật là có chút dị thường.
Sau khi ổn định tinh thần, Lục Tân liền phát hiện cảm giác bị người khác theo dõi ở nơi đây đã giảm đi rất nhiều.
Hình như Thâm Uyên ở đây không có cảm giác lúc nào cũng có những thứ lén lút tồn tại như những nơi khác.
Cũng không biết là do người dân Hỏa Chủng đang chìm vào giấc ngủ hay vì vừa rồi trong thành phố hiện thực đã có quân đoàn Địa Ngục đã đi thanh trừ nên dọa mấy bọn quái vật tinh thần vốn dĩ ẩn trốn ở trong Thâm Uyên bỏ chạy hết...
"Xùy xì xì...
Trên mặt đất dày đặc những lớp bàn tay khô héo, đen kịt.
Tàn nhẫn quá.
Mới vào Thâm Uyên chưa được mấy bước thì hai chân Hạ Trùng đã có vài vết cắt chảy máu.
Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy ran rát nên đã cúi đầu nhìn thì thấy bên quần đã bị rạch một đường lớn.
Điều này chứng minh bàn tay tham lam và độc ác của loài người không hề sợ hắn.
Lục Tân không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Từ khi bước vào thành phố này, hắn vừa bị bắt đóng năm ngàn phí cầu đường một cách vô lý, vừa bị quân đội vơ đũa cả nắm, điều động phi cơ đến chặn đường, rồi lại bị đội chấp pháp và phòng cảnh vệ truy nã khắp thành phố, tiếp đến là những bàn tay tái nhợt đòi phải lấy đi trái tim của chủ nợ hắn ngay trước mặt hắn, sau đó là bị quân đoàn Địa Ngục vây đánh...
.. Dường như thành phố Hỏa Chủng không nể mặt hắn một tí nào!
Trong lúc miên man suy nghĩ, Hạ Trùng đã kéo tay hắn đi về phía trước, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trung tâm thành phố.
Xuyên qua không khí vặn vẹo màu đỏ sẫm, bọn họ đã nhìn thấy mục tiêu của mình.
Rất rõ ràng.
Mọi thứ trong Thâm Uyên đều bị tàn phá, kể cả sự sống mà thỉnh thoảng vẫn thường thấy ở đây.
Nhưng ở giữa đống đổ nát trước mắt bọn họ lại có một tòa cao ốc còn sừng sững nguyên vẹn.
Nó có màu đỏ đậm và hình dạng rất mơ hồ trông như một vị vua đứng giữa đống tàn tích và chỉ thẳng tay vào những đám mây đen đang tụ trên bầu trời.
Sức mạnh tinh thần xung quanh tuôn về phía tòa cao ốc như thủy triều, rồi lại lấy nó làm tâm điểm mà khuếch tán ra ngoài.
"Điên mất..."
Lục Tân thở dài, nhìn tòa cao ốc Hỏa Chủng to lớn.
"cẩn thận..."
Vừa nhìn thấy tòa cao ốc, Hạ Trùng lập tức cảnh giác. Bước chân cô dẫm lên nền đất đá kêu răng rắc, sau đó cô kéo tay Lục Tân, lén lút nương theo những tòa nhà cao thấp, đổ nát giống như kẻ trộm...
Lục Tân nhớ rõ, trước kia mỗi khi tiến vào Thâm Uyên cô đều trực tiếp che đầu xông thẳng về phía trước.
Lần này lại cảnh giác như vậy...
"Ngươi cảm nhận được chưa?"
Sau khi kéo Lục Tân đến sau bức tường thấp, Hạ Trùng khẽ ló đầu ra thăm dò rồi nhanh chóng thụt lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng căng thẳng, cô nhỏ giọng dò hỏi.
Lục Tân gật đầu, hắn biết Hạ Trùng đang nói tới cái gì.
Quả thật hắn cũng cảm nhận được dường như bên cạnh cao ốc Hỏa Chủng có thứ gì đó đang lạnh lùng rà quét xung quanh.
Chỉ là do đứng xa quá nên cảm nhận cũng không được rõ ràng.
"Có thể lại gần hơn chút không?"
Hạ Trùng nghe xong liền lắc đầu, nói:
"Tuyệt đối không được, ta vừa chịu trách nhiệm về nhiệm vụ lần này vừa phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của cả hai. Hiện giờ, đây là giới hạn tối đa để có thể tiếp cận có, nếu còn đến gần hơn nữa có thể sẽ bị nó phát hiện..."
Không chỉ cô mà con sâu mũm mỉm nằm trên đầu cô cũng gật đầu đồng ý.
"Chuyện này..."
Lục Tân hơi khó xử. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến lời Dao Phẫu Thuật đã dặn dò.
Trong lòng liền lập tức hiểu ra gì đó, sau đó hắn sắp xếp lại từ ngữ, nghiêm túc nói với Hạ Trùng:
"Ta cũng biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng ngươi thân là điều tra viên trung cấp của viện nghiên cứu - A Hạ Trùng, sự kiện thành phố Hỏa Chủng tạo ra Địa Ngục nghiêm trọng như vậy mà họ vẫn trực tiếp giao cho ngươi, không biết có bao nhiêu mạng người đang trong tay ngươi, là vì bọn họ tin tưởng ngươi đấy..."
"Thân mang trọng trách lớn lao như vậy sao chúng ta có thể lùi bước chứ?"
Hạ Trùng nghe vậy liền hơi ngây người, tâm tình dường như có chút vui vẻ nhưng vẫn kiềm chế lại.
Sau đó, cô nghiêm nghị gật đầu, nói:
"Vậy lại gần thêm chút nữa cũng được...