Chương 1392: Lườm Một Cái
Nói là chỉ đi lên trước một chút, nhưng Hạ Trùng lại rất lớn mật kéo Lục Tân xuyên qua vài mảnh vỡ phế tích.
Trong cảm giác của họ, rõ ràng chỉ còn cách tòa nhà Hỏa Chủng kia mấy con phố nữa, thậm chí họ đã nhìn thấy cửa sổ màu sắc đỏ sậm lúc rõ nét lúc lại thấp thoáng của tòa nhà đó rồi. Lúc này cô mới thoáng ngừng bước, căng thẳng tới độ như nghe rõ từng tiếng tim đập.
Đồng thời, cũng vào lúc này, họ cảm nhận được cực kỳ rõ ràng áp lực tinh thần bao quanh tòa nhà Hỏa Chủng. Họ có cảm giác như thể lân cận tòa nhà đang tồn tại một sinh vật, sức mạnh tinh thần trên người nó không ngừng tập trung rồi lại tản ra, tạo thành quy luật tựa thủy triều, thỉnh thoảng lại quét ngang một khu đất lớn xung quanh, kể cả nơi có chứa tòa nhà Hỏa Chủng.
Thậm chí khả năng cao là nó đã phát hiện ra Hạ Trùng và Lục Tân có ý định tiến lại gần, nên cố tình hướng phóng xạ tinh thần bao trùm lấy khu vực này, như một vật còn sống đang theo dõi động tĩnh của họ.
Hạ Trùng sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Lục Tân thấy vậy thì lập tức lôi khối rubik mười hai hàng ra, âm trầm nhìn chằm chằm nó một hồi, khối rubik tức khắc nhẹ nhàng chuyển động.
Một cỗ sức mạnh tinh thần kỳ quái bao phủ lấy Lục Tân và Hạ Trùng, hơn nữa còn bắt chước, tạo thành dao động đồng nhất với phóng xạ tinh thần của sinh vật kia, tựa như giọt nước lẫn vào biển rộng.
Chẳng qua, phóng xạ tinh thần của khối rubik mười hai hàng đang bị hòa tan với tốc độ rất nhanh, nếu cứ tiếp tục để yên như vậy, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ bị hòa tan hoàn toàn, đến lúc đó, Lục Tân và Hạ Trùng vẫn bị bại lộ dưới phóng xạ tinh thần của đối phương.
"Ngươi còn có năng lực như vầy nữa ư?"
Hạ Trùng có hơi giật mình, nhìn thấy vật phẩm ký sinh trong tay Lục Tân, nói:
"Dùng thế nào?"
"Rất đơn giản"
Lục Tân nói:
"Lườm nó một cái là được."
Hạ Trùng vô cùng kinh ngạc, lắc đầu, nói:
"Vật phẩm ký sinh của ngươi chẳng giống người khác chút nào."
"Nghe nói mỗi một vật phẩm ký sinh đều có hoạt tính cũng như cá tính riêng của mình"
"Có loại phải thông qua một vài nghi thức mới có thể sử dụng được sức mạnh của nó, có loại thì cần dâng lễ vật hiến tế"
"Hơn nữa, dù đã tốn rất nhiều sức lực để mượn lấy sức mạnh của nó thì sau đó vẫn sẽ bị nó phản phệ lại..."
"Phiền phức như vậy ư?"
Lục Tân kinh ngạc nói:
"Xem ra mấy vật phẩm ký sinh đó cũng chẳng đứng đắn chút nào, đúng không?"
"Mà thôi, dù sao vật phẩm ký sinh của ta chỉ cần lườm một cái là được rồi."
Hạ Trùng liếc nhìn Lục Tân, im lặng không hỏi nữa.
Trên thế giới này vốn có rất nhiều dị biến giả cực kỳ kiêng kị chuyện người khác tìm hiểu về căn cơ của mình.
Đặc biệt là vật phẩm ký sinh. Đối với họ, cách sử dụng vật phẩm ký sinh cũng tương tự như năng lực của mình vậy, là bí mật.
Nên trong mắt Hạ Trùng, cô không hề thấy cách nói của Lục Tân có gì quá đáng, chỉ là cảm thấy hắn có hơi keo kiệt mà thôi.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tầm mắt về hướng mà phóng xạ tinh thần của sinh vật kia truyền tới, nhưng không phải nhìn thẳng trực tiếp vào đó, mà là duy trì một độ lệch nhất định, giống như đang lo rằng nếu nhìn thẳng vào hướng đó sẽ khiến nó nảy sinh cảnh giác ngay lập tức, thậm chí là phản phệ lại họ.
Cô nhỏ giọng nói:
"Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với nó ở khoảng cách gần như vậy, thật là đáng sợ..."
"Ta nghi ngờ rằng ít nhất nó cũng phải ngang cấp với lĩnh chủ tinh thần, thậm chí có khi đã hơn xa..."
Nói xong, cô khẽ giơ một ngón tay ra, nói có sách mách có chứng:
"Dựa theo lý luận bảy nấc thang của viện nghiên cứu, nấc thang đầu tiên chính là đánh thức thể lực, nấc thứ hai chính là tăng trưởng thuộc tính, nấc thứ ba là vô hạn ô nhiễm, nấc thứ tư chính là lĩnh chủ tinh thần"
"Nấc thang thứ năm là quốc gia ảo tưởng."
"Nấc thứ sáu là tạo vật chân thật."
"Và nấc thứ bảy..."
Cô lắc đầu, dường như không muốn nói về chuyện cao siêu như vậy. Hạ Trùng quay sang nhìn Lục Tân, nói:
"Trên lý thuyết, từng cái bậc thang đều chất đống vô số dị biến giả hoặc là quái vật tinh thần không thể trèo lên nấc thang cao hơn bởi vì bị cái gì đó hạn chế. Và những kẻ sinh tồn giữa các kẽ hở này thường sẽ có sức mạnh to lớn hơn hẳn những tên cùng cấp..."
"Và ta cho rằng sinh vật canh gác tòa nhà kia chính là một kiểu như vậy."
"Nếu thật sự chạm tới cái ngưỡng trên cấp bốn, vậy hoàn toàn có thể dễ dàng ô nhiễm cả một thành phố"
"Nói cách khác, nó không cần thiết phải tạo thành ảnh hưởng lớn với ta, hay là làm ta cảm thấy sợ hãi như bây giờ...
Hạ Trùng nghiêm túc giảng giải, Lục Tân cũng nghiêm túc gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng đối với những gì Hạ Trùng miêu tả, thật ra hắn lại chẳng cảm thấy có gì đáng sợ cả... Cùng lắm chỉ là một con sinh vật tinh thần thôi mà.
Nhưng thái độ chuyên nghiệp vẫn phải bày ra cho người ta thấy, nên sau khi Lục Tân nghiêm túc gật đầu, biểu cảm cũng trở nên nghiêm nghị, hắn nói:
"Vậy là, chỉ cần đi vào được tòa nhà này thì xem như nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành?"