Chương 1393: Mở Cuộc Họp Nhỏ
"Phải nói là, tiến vào tòa nhà này chính là mục tiêu sơ khởi của kế hoạch của chúng ta"
Hạ Trùng khẽ trầm mặc một lúc, sau đó sửa lại cho đúng:
"Mục tiêu chân chính hẳn là điều tra được tin tức về địa ngục trong tòa nhà, tức chân tướng của địa ngục cũng như cửa vào và thậm chí là mục đích của thành phố Hỏa Chủng khi mở ra cổng vào địa ngục là gì..."
Lục Tân gật đầu:
"Hiểu, hiện tại chỉ cần tiến vào tòa nhà là được, đúng không?"
Hạ Trùng lại im lặng hồi lâu, nói:
"Nói đúng hơn là không chỉ cần tìm cách bước vào tòa nhà, mà chúng ta còn phải tính toán sẵn đường lui, phòng ngừa trường hợp vừa tiến vào đã bị người khác phát hiện rồi bắt nhốt bên trong. Đơn giản mà nói, trước khi tiến vào tòa nhà tiến hành điều tra, chúng ta cần phải chuẩn bị xong xuôi một con đường ra vào.
Và chìa khóa của con đường này chính là quái vật Thâm Uyên đang bảo vệ Hỏa Chủng."
"Có.
Lục Tân nghĩ ngợi một lát, sau đó chầm chậm nói:
"Nếu muốn đối phó với nó, vậy ta cần suy xét đến một chuyện nữa.
Hạ Trùng có hơi khẩn trương:
"Chuyện gì?"
Lục Tân bày ra bộ dạng suy tư, làm như vô cùng chuyên nghiệp nói:
"Nếu con quái vật đã thủ sẵn ở đây, nói lên rằng giữa nó và công ty Hỏa Chủng trong hiện thức có liên hệ với nhau, nên trước khi chúng ta bắt tay vào hành động, phải cân nhắc tới việc có thể nó sẽ phát tín hiệu xin trợ giúp hoặc là cảnh báo cho thế giới thật"
Hạ Trùng nhất thời trợn mắt há hốc miệng.
Qua hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần, nói:
"Ta còn tưởng rằng vấn đề của ngươi là hai ta sẽ sống sót thế nào...
"Sống sót không phải vấn đề lớn."
Lục Tân nói:
"Hoàn thành nhiệm vụ của viện nghiên cứu mới là."
Hạ Trùng bị khí chất hiên ngang lẫm liệt, hết mình vì nghĩa lớn của Lục Tân làm cho cảm động không thôi. Cô thoáng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới cúi đầu thở ra một hơi, nói:
"Nếu vậy, ngươi định làm gì?"
Lục Tân suy tư một hồi lâu, rồi nói:
"Ta nhớ trước kia ngươi từng nói rằng, năng lực của ngươi là khế ước?"
Hạ Trùng cau mày, nhìn về phía Lục Tân, trả lời:
"Năng lực của ta là có thể điều chỉnh tần số một phần tinh thần của mình, tạo thành sự thống nhất với sức mạnh tinh thần của quái vật trong Thâm Uyên. Đơn giản mà nói, là ta cố ý để cho một phần tinh thần của mình bị ô nhiễm vĩnh viễn bởi quái vật tinh thần, tựa như đánh dấu vậy. Sau đó viện nghiên cứu mới mệnh danh cho loại năng lực này của ta là khế ước."
"Sau khi đánh dấu xong, quái vật tinh thần sẽ tuân theo ý chí của ta, mà ta cũng có thể triệu hồi nó."
"Tất nhiên, ngươi cũng đừng trông cậy gì nhiều vào ta, phần lớn sinh vật mà ta có thể ký kết khế ước đều là những con yếu hơn ta, hoặc là thân thiện hơn những con khác. Nếu đụng phải con nào lợi hại, chỉ trong chớp mắt là nó sẽ ô nhiễm ta hoàn toàn, biến ta trở thành thứ phụ thuộc vào nó"
"Sinh vật thân thiện..."
Lục Tân bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, gật đầu một cái, nói:
"Ta biết rồi."
Nói xong hắn hơi duỗi người, như chuẩn bị hành động.
Hạ Trùng ngẩn ra, hốt hoảng hỏi:
"Ngươi định làm gì thế?"
Lục Tân nói:
"Chấp hành bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến, trước cứ bao vây con quái vật tinh thần kia lại, tránh cho nó có cơ hội cảnh báo với hiện thực."
"Bao vây?"
Hạ Trùng bối rối cực kỳ:
"Ngươi là đang nói giỡn sao?"
"Chỉ có hai người chúng ta thì làm sao bao vây được nó?"
Đối diện sự khẩn trương và kinh ngạc trên mặt Hạ Trùng, Lục Tân chỉ mỉm cười, giải thích:
"Ngươi hiểu lầm rồi, không phải hai chúng ta bao vây nó."
"Mình ta là đủ rồi."
Sau đó khi Hạ Trùng còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tân đã khẽ khàng thả nhẹ tay vô ra.
Hạ Trùng với lên theo bản năng, muốn kéo hắn lại, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân chẳng xuất hiện biểu hiện gì khác thường thì lại sững sờ kinh ngạc.
Sau đó cô phát hiện giữa các ngón tay của Lục Tân đang kẹp một lá bài tây màu đen. Lúc này lá bài đang tỏa ra vầng hào quang lộng lẫy lại quái lạ, chính thứ này đã giúp Lục Tân có thể ổn định cơ thể trong Thâm Uyên.
Một người bình thường, ví dụ như Lục Tân, lọt vào trong Thâm Uyên, nếu không có người có năng lực tương tự Hạ Trùng giúp đỡ, chắc chắn sẽ ngay lập tức bị sức mạnh tinh thần trong Thâm Uyên hòa tan, hoặc là bài xích tống ra khỏi Thâm Uyên.
Nhưng hiện tại trong tay Lục Tân lại cầm theo một lá bài tây. Và nhờ mượn lấy sức mạnh của lá bài, hắn có thể ở lại trong Thâm Uyên thêm một khoảng thời gian ngắn.
"Ta cần mở một cuộc họp nhỏ trước đã."
Lục Tân đưa ra quyết định, sau đó mỉm cười đầy thân thiện với Hạ Trùng, rồi đi sang một bên.
Dưới ánh nhìn sửng sốt và vô cùng ngạc nhiên của Hạ Trùng, Lục Tân bước tới một khu đất không người cách đó không xa, sau đó đặt khối rubik mười hai hàng và lá bài tây màu đen xuống đất; kế tiếp, hắn lại lôi đồng hồ cát ký ức và mặt nạ giác quan thứ sáu ra, hơi ưỡn thẳng lưng, nhẹ giọng mở miệng nói:
"Lần trước, đợt ở thành phố Hỏa Chủng, lúc đối mặt với quân đoàn địa ngục kia, không cần ta nói hẳn các ngươi cũng biết..."
"Biểu hiện của các ngươi đều rất kém"
Sức mạnh tinh thần của mấy vật phẩm ký sinh hơi thừ ra, như thể đang trố mắt nhìn nhau vậy.