Chương 1395: Xin Chào
Ổ những nơi mà sức mạnh tinh thần của nó bao trùm, chắc chắn sẽ không xuất hiện những thứ nhỏ yếu như vây.
Tốt nhất là ngay khi nó cảm ứng được phóng xạ tinh thần của mình từ rất xa thì lập tức rời đi, nếu không sẽ là có ý định ngỗ nghịch đối với nó.
"Rầm.."
Nhưng khi nó còn chưa kịp làm gì, trên bả vai lại mở ra thêm một con mắt.
Và trong tầm mắt của con mắt đó, ở nơi ngoài cùng nhất, có một cái đầu tròn vo đang lăn về phía này, chỉ có đầu, không có thân, khi nhìn kỹ lại thì cả cái đầu cực kỳ không ổn định, nó được tạo thành từ chiếc hộp màu đen bay lơ lửng trên không. Chúng đang không ngừng biến hóa, thay đổi, tạo thành đại khái một cái miệng, hai con mắt, một cái mũi mơ hồ. Khi quái vật Sô- pha Đỏ đưa mắt lướt qua, cái miệng của nó lập tức mở rộng, tựa như đang nở một nụ cười thân thiện.
Ánh mắt quái vật Sô- pha Đỏ trở nên lạnh lùng, âm u, nhưng còn chưa hoàn hồn thì ở tay vịn bên phải bỗng có thêm một con mắt nữa mở ra.
Lần này, trong mắt nó xuất hiện một con chó dữ không có da, trên người chảy đầy máu tươi đỏ thẫm. Vốn con chó đang định lén lút áp sát lại gần, nhưng sau khi biết có một con mắt nhìn thấy mình, nó lập tức rụt đầu về, sau đó quỳ rạp trên mặt đất, làm như chẳng có gì xảy ra mà ngó quanh bốn phía.
Quái vật Sô- pha Đỏ sinh lòng cảnh giác, cơ thể chậm rãi đứng thẳng dậy, sô- pha màu đỏ biến thành một cái ba lô đeo trên người.
Khi nó đứng lên, cơ thể dường như cũng to tướng lên theo, càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao.
Cuối cùng, khi chạm tới mốc hơn ba mét, nó ngừng lại, lưng hơi cong xuống để vác sô pha màu đỏ, trông giống như một ông lão lưng gù.
Sau đó, đối diện với đám quái vật trước mặt xuất hiện từ bốn phương tám hướng, cơ thể nó bỗng run lên, sau đó vỡ ra thành bốn mảnh, mỗi mảnh bắt đầu không ngừng kéo dài ra phía ngoài, không ngừng ngọ nguậy, tựa như một cục thịt với sức sống cực lớn đang cố hết sức lắc lư, vặn vẹo.
Sau đó, từng cục thịt mọc từ cơ thể gốc ra lại thay đổi hình dạng một lần nữa, biến thành một thứ có đầu, có tay và có cả một cái miệng to như chậu máu.
Nó hướng về phía bốn con quái vật đang tiến lại gần mình, bất ngờ phát ra tiếng gào thét kịch liệt.
Sột soạt...
Bốn con quái vật kia nhất thời run lẩy bẩy đứng lên.
Đối diện với cái miệng to như chậu máu đang xoong tới, chúng sợ đến độ muốn quay đầu bỏ chạy cho rồi.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng bọn chúng nhỏ yếu tới thể, vẫn kiên cường nhắm tịt hai mắt lại, cố chấp đứng yên một chỗ.
Thoạt nhìn, sự xuất hiện của chúng nó ở đây giống hệt như đang đi chịu chết.
Bởi vì biểu hiện muốn đâm đầu vào chỗ chết của tụi nó thật sự quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi khiến quái vật Sô- pha Đỏ sững sờ đến ngây ngẩn.
"Xin chào..."
Nhưng ngay lúc này, từ phía sau lưng con quái vật bỗng vang lên một giọng nói hiền hòa và bình tĩnh.
Giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, khiến con quái vật sừng dê bỗng run lên, hình như nó đã phát hiện ra điều gì đó.
Nó đã tách ra thành bốn cơ thể, nhìn khắp bốn phương tám hướng. Cho nên, với nó mà nói, vốn không hề có thứ gọi là phía trước hay phía sau người mình, nhưng nó vẫn có một cảm giác vô cùng rõ ràng rằng, "đằng sau" mình đang hiện diện một người.
Cũng vì vậy, mấy cái đầu sắp nuốt chững lấy đám quái vật nhỏ lập tức rụt trở về.
Bốn cục thịt đã chia tách ra lại một lần nữa nhập lại thành một.
Sau đó cả người nó bỗng trở nên vặn vẹo lạ thường, hai chân bất động, nhưng phần trên lại xoay một vòng, đủ 360 độ, nhanh chóng quan sát khắp mọi hướng quanh cơ thể. Sau đó, mắt nó dán chặt vào một nơi, cái miệng mở lớn như không có giới hạn, con ngươi to đùng chỗ cổ họng co lại.
Nó nhìn về một nơi nào đó phía sau mình, rõ ràng ở đó chẳng có ai cả...
Nhưng khi con ngươi của nó co lại, trong mắt nó hiện lên cảnh tượng không khí ở đó đang dần mỏng đi.
Vầng sáng đỏ sậm nhạt dần từng chút, để rồi lúc nhìn lại lần nữa, ở đó đã xuất hiện một chàng thanh niên mặc hoodie.
Hắn giống hệt như một con người bình thường có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, nụ cười hòa nhã đầy thân thiện.
Nhưng trên vai hắn lại là một cô bé đang toét miệng cười, để lộ hàm răng bén nhọn; và bên cạnh hắn lại là một cái bóng nặng nề, âm trầm, ẩn bên trong là một bóng người có vóc dáng cao to, đôi mắt đỏ như máu trợn trừng nhìn nó.
Người thanh niên nhìn nó đầy thân thiện, để lộ hàm răng trắng bóng, cười nói:
"Có thể tâm sự một chút không?"
Không hiểu sao quái vật lại cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, cơ thể thoáng lùi về phía sau. Chiếc sô- pha màu đỏ trên lưng hắn đột ngột nứt ra, hệt như một chiếc ba lô được mở khóa, vô số xúc tua quái lạ bay ra từ trên trong, nhanh chóng lao thẳng tới một tòa kiến trúc to lớn và cũ nát xung quanh. Mỗi một cái xúc tua lại quấn chặt lấy một nơi cố định, nhờ vào lực đàn hồi của mình để phát ra lực kéo cực mạnh, với ý đồ kéo nó bay đi. Đồng thời, ở vị trí hai hốc mắt của nó bất ngờ mọc ra hai bàn tay to lớn đỏ ngòm, chộp về phía người thanh niên.
Vừa chạy trốn, vừa phản công.
Đây chính là phản xạ trong vô thức của nó khi không còn thời gian suy nghĩ nữa.