Chương 1396: Thương Lượng Xong
"Rắc rắc...
Nhưng đối diện với hai cái tay vươn ra từ mắt nó, cô bé ngồi trên vai người thanh niên trẻ tuổi kia thình lình giơ hai cánh tay nhỏ gầy ra, mỗi tay tóm lấy một cánh tay của nó, sau đó lần lượt bẻ về hai hướng. Cánh tay của nó gẫy làm đôi, xương lộ ra, đâm thủng da thịt.
Kế tiếp, cái bóng màu đen bên cạnh chàng thanh niên xông tới mãnh liệt như thủy triều, chỉ trong chớp mắt đã đánh gục nó.
Vô số khí tức âm u lạnh lẽo bao phủ lấy nó, cảnh tượng trước mắt trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Đợi tới lúc con quái vật này tỉnh dậy, lại phát hiện cảm giác thống khổ và lạnh lẽo cùng cực kia chẳng còn đâu nữa, tất cả hệt như chỉ là ảo giác, bản thân cũng chẳng bị ai hạ gục, nó chỉ là ngồi xuống mà thôi. Nó vẫn ngồi xuống cái sô- pha đỏ quen thuộc đang để trên đất, nhưng cả người thì lún sâu vào bên trong, mà trước mắt nó vẫn là người tuổi trẻ kia.
Hắn đang đứng trước mặt mình, vươn tay đè vai mình lại, không cho mình đứng lên. Trên vai hắn vẫn là cô bé tóc đen răng nhọn hoắt đang khoanh tay, còn sau lưng là cái bóng đen thui cao lớn kia.
Đứng bên cạnh họ, theo thứ tự là quái vật mạch máu đeo mặt nạ kinh kịch, quái vật máy chụp hình một mắt có dáng người cao gầy, quái vật chỉ có đúng một cái đầu tạo từ hộp vuông đen trắng, thêm một con Nhãn Kính Cẩu và một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện.
Đoàn người vây quanh hắn, không khí âm trầm đến đáng sợ.
"Nghe nói, ngươi là sự tồn tại gần với thần nhất?"
Người trẻ tuổi bỗng nhìn thẳng vào hắn, cười híp mắt hỏi.
Đột nhiên, một nỗi sợ to lớn không cách nào hình dung bao phủ lấy quái vật Sô- pha Đỏ.
Nó ngẩn ra, cơ thể bất ngờ phân tán, biến thành một đám máu thịt không ngừng bành trướng, phun trào.
Mà người thanh niên trước mặt nó lại bất ngờ để lộ nụ cười quái dị, nhe ra hàm răng trắng như tuyết.
Ùng ục...
Phía xa xa, Hạ Trùng lập tức bịt kín lỗ tai.
Cô căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí ngay cả lén liếc mắt một cái cũng không làm được. Lúc này, cô chỉ cảm thấy vô số dao động tinh thần kịch liệt đột ngột xuất hiện, dâng cao như sóng thần.
Mỗi một sợi sức mạnh tinh thần đều như biến thành lưỡi đao gió đầy cuồng bạo, cắt ngang mặt đất, khắc ra từng miệng vết thương sâu hoắm.
Ở giữa còn kém theo vô số âm thanh. Không biết có phải cô nghe lầm hay không mà chúng nghe giống hệt tiếng kêu rên thảm thiết và tiếng cười lạnh trống rỗng.
Đối diện với dao động tinh thần mãnh liệt thế này, Hạ Trùng cũng chẳng làm gì được.
Cô chỉ có thể bịt lấy tai mình, trốn thật kỹ phía sau một mảnh kiến trúc đổ nát, cố hết sức bảo vệ bản thân, để mình không bại lộ ra giữa dòng chảy tinh thần hỗn loạn bên ngoài. Trong cảm giác, trong ý thức của cô, cô như một con thuyền độc mộc đang giãy giụa giữa sóng gió bão bùng chấn động trời đất nơi biển lớn.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị cơn sóng đánh trúng, ngã gục ra đất, còn ý thức thì trực tiếp bị sóng lớn nuốt mất.
Đến lúc đó, cho dù không chết cũng sẽ biến thành một con ngốc hoàn toàn mất đi nhận thức.
Trong cục diện hỗn loạn này, cô thậm chí đã đánh mất cảm giác về thời gian.
Hoàn toàn không biết qua bao lâu, cô mới dần dần cảm nhận được sức mạnh tinh thần xung quanh dần lắng xuống.
Làn gió trong Thâm Uyên đỏ đậm âm u cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Chờ thêm một lúc, sau khi xác định được rằng xung quanh đã không còn loại khí tức nguy hiểm kia, cô mới thử buông tay đang che tai ra, sau đó từ từ mở mắt, lấy hết can đảm ngóc đầu quan sát xung quanh. Lập tức, cô ngây ngẩn hết cả người, còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy ảo giác.
Bởi vì khung cảnh cô đang nhìn thấy chính là cách đó không xa, Đan Binh Thanh Cảng ngồi trên một chiếc ghế sô- pha đỏ, nói chuyện với một thứ gì đó đứng trước mặt.
Cảnh tượng này vô cùng kinh người, thế nên cô lập tức rút người lại, ra sức dụi mắt.
Đợi tới lúc cô lấy lại được can đảm, thò đầu ra nhìn, thì càng thêm hoảng loạn, cả người run lên, rồi lại rụt trở về.
Cô vậy mà nhìn thấy Đan Binh đang kéo lê một khối thịt màu đỏ đi về phía mình.
Cô lại liều mạng dụi mắt, tròng mắt sắp bị cô dụi đến nhảy ra ngoài.
Lần thứ hai mở mắt, Hạ Trùng đã sợ đến suýt tắt thở.
Lúc này, cô thấy Đan Binh Thanh Cảng đang đứng trước mặt mình, trong tay hắn còn kéo theo một con quái vật tinh thần màu đỏ sậm không biết còn sống hay đã chết, nhưng vết thương trên người lại cực kỳ rõ ràng và sâu.
"Ngươi...
Cả người Hạ Trùng run rẩy, trong đầu có vô số câu hỏi muốn thốt ra.
Ví dụ như vừa nãy rốt cuộc Lục Tân đã làm gì.
Lại như rốt cuộc thì năng lực của Lục Tân đã ở nấc thang thứ mấy rồi...
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Tân đã xách chân con quái vật màu đỏ kia lên, giơ ra trước mặt cô, cười nói:
"Bây giờ ngươi có thể ký kết khế ước với cô ta rồi."
Hạ Trùng bối rối vô cùng, thẫn thờ ngẩng đầu nhìn Lục Tân.
Lục Tân nở nụ cười vô cùng xán lạn, nói:
"Ta đã thương lượng với nó rồi, bây giờ nó thân thiện lắm"