Chương 1398: Xâm Nhập
Hạ Trùng dường như còn không yên tâm, liên tục khép tranh lại rồi mở ra, nhiều lần xác định con trước mặt quả thật chính là con trong tranh.
"Xong rồi."
Hạ Trùng nhìn con quái vật một cái, nhắm mắt lại cảm thụ một chút rồi mới nói với Lục Tân.
Con quái vật trên đất cũng ngồi dậy, mê mang nhìn Hạ Trùng một cái rồi lại nhanh cúi đầu.
"Vậy thì tốt rồi."
Lục Tân cười, quay đầu nhìn về phía cao ốc Hỏa Chủng:
"Hiện tại chúng ta đã có thể đi vào chưa?"
Một bên nói, một bên đưa tay về phía Hạ Trùng. Lá bài poker màu đen thì đã bị hắn nhét về trong túi.
Hạ Trùng chợt có cảm giác như đang nằm mơ, cô vô thức nắm lấy tay của Lục Tân rồi quay đầu đi về phía cao ốc Hỏa Chủng.
Đi một đoạn, cô mới chợt quay đầu lại nhìn.
Nói đúng hơn là nhìn con quái vật đang ngồi ngẩn người trên đống cát đỏ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kỳ quái.
Sau đó, cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước với Lục Tân. Hạ Trùng do dự một hồi lâu, rồi mới cẩn thận hỏi hắn:
"Ngươi cấp năm rồi à?"
Lục Tân cũng có chút mê mang trả lời:
"Hẳn là không phải"
"Vậy ngươi rốt cuộc là cấp mấy?"
"Không biết..."
"Ngươi cấp mấy, ngươi cũng không biết?"
"Ta làm sao biết, có người nói cho ta đâu"
Câu chuyện ông nói gà bà nói vịt này vẫn kéo dài tới khi Hạ Trùng và Lục Tân tới được cao ốc Hỏa Chủng.
Tới gần mới phát hiện, thì ra nguyên nhân khiến cao ốc Hỏa Chủng có thể bảo tồn một cách hoàn chỉnh trong Thâm Uyên, là vì ở mặt ngoài có một lớp màng giống như cơ bắp và mạch máu bao trùm.
Thậm chí những mạch máu và cơ bắp này vẫn còn đang nhẹ nhàng nhúc nhích.
Đứng trước cao ốc, họ cảm giác nơi này không giống mà tòa nhà, mà là một sinh vật đang tồn tại đơn độc trong Thâm Uyên.
Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn khối máu thịt bao phủ toàn bộ tòa cao ốc này, không hiểu sao Lục Tân lại sinh ra một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Loại cảm giác này giống như là người ta bỗng nhiên nhớ ra được gì đó, nhưng lại không biết nó là gì.
Có lẽ là có rất nhiều người đã từng trải qua cảm giác này. Lục Tân nhìn đống thịt nát dưới đất, đột nhiên thốt lên đầy kinh ngạc:
"Ủa? Hình như cái này là của bạn ta..."
Cảm giác này cứ mơ mơ hồ hồ, không được rõ ràng cho lắm. Lục Tân vô thức muốn đưa tay chạm tới, nhưng lại nhanh chóng rụt về.
Hắn tốt nhất là đừng chạm vào đám này, để tránh có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Hắn quay đầu nhìn Hạ Trùng:
"Có thể mở cánh cửa này ra sao?"
Hạ Trùng cũng nhíu mày, cô đưa cánh tay nhỏ múp míp của mình ra, chạm nhẹ vào mặt ngoài của cao ốc.
Trong cổ áo sau lưng cô đột nhiên chui ra một con trùng mập mạp, nó nhảy ra rồi nhanh chóng chạy lên cao ốc.
Nó ở trên cao ốc dạo một vòng, nhìn chằm chằm vào cái chốt cửa nào đó rồi hít hà một cái rồi lại chui trở về.
Hạ Trùng lập tức gật đầu:
"Không có vấn đề, có thể mở."
Lục Tân cũng nhẹ nhàng thổ ra, cười nói:
"Ngươi xem, ta đã bảo là ta rất am hiểu mấy trò này mà."
Hạ Trùng quay đầu, nhìn Lục Tân một cái thật sâu, rồi nói:
"Bây giờ ngươi nói gì ta cũng tin."
Sau khi trải qua sự lựa chọn cẩn thận, Hạ Trùng dẫn theo Lục Tân bắt đầu hành trình leo cao ốc tại Thâm Uyên, một đường leo tới lầu ba mươi mấy.
Lúc này, Lục Tân cũng phát hiện sự khác biệt giữa Thâm Uyên và hiện thực.
Hạ Trùng không phải là hệ nhện, nhưng ở trong Thâm Uyên, cô lại có thể dễ dàng leo lên tòa cao ốc như chẳng quan tâm lực hút của trái đất.
Dường như một số pháp tắc trong hiện thực không có hiệu lực ở đây.
Nhưng trái lại, một số pháp tắc kỳ lạ không có trong hiện thực lại bị người ở đây tuân thủ nghiêm ngặt.
Trước khi mở cửa ra, Hạ Trùng lại cẩn thận lắng nghe một chút.
Sau khi xác định sau cửa không có thanh âm thì cô mới nhẹ nhàng vặn chốt mở cửa.
"Kèn kẹt..."
Lục Tân và Hạ Trùng trở về thế giới hiện thực, phát hiện vị trí mà họ đang đứng là một căn phòng trống.
Đèn trong phòng tắt, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ hành lang chiếu vào.
Có thể thấy đây là một văn phòng nhỏ, trong phòng chỉ có một cái bàn làm việc và một cái sopha mini đặt ở cạnh tường.
Trên giá áo ở bên cạnh có treo một cái áo khoác trắng, dưới đất là một đôi dép lào.
Trên bàn làm việc là một tô mì tôm còn đang ăn dở.
"Công ty Hỏa Chủng lớn như thế, nhân viên tổng bộ của họ vẫn phải ăn mỳ tôm à?"
Lục Tân nhìn lướt qua, hiếu kỳ hỏi.
"Đây là trọng điểm sao?"
Hạ Trùng đầy mặt cảnh giác, nhẹ tay nhẹ chân tới gần cửa sổ bên hành lang, nghiêng tai nghe ngóng, xác định bên ngoài không có người thì mới quay đầu nhìn Lục Tân, thấp giọng nói:
"Đã vào được cao ốc Hỏa Chủng, hiện giờ điều chúng ta cần làm chính là tìm manh mối có liên quan tới địa ngục."
Lục Tân cũng bày ra về căng thẳng, thấp giọng hỏi:
"Tìm thế nào?"
Hạ Trùng cởi cái túi màu đen nhỏ được cột trên đùi của mình ra rồi nhẹ nhàng mở đó ra.
Cô từ bên trong lấy ra một dụng cụ màu bạc vô cùng tinh vi rồi nhanh chóng lắp ráp.