Chương 1399: Giận Rồi
Vừa lắp, cô vừa nói:
"Những thứ có liên hệ với địa ngục ở hiện thực, đương nhiên là sẽ có phóng xạ tinh thần mạnh mẽ"
"Mặc dù đối với một nơi sâm nghiêm như Hỏa Chủng, họ nhất định đã sử dụng số lượng lớn vật liệu để ngăn cách phóng xạ tinh thần. Nhưng ta tin tưởng, phóng xạ tinh thần mạnh như vậy, nhất định sẽ còn lưu lại dấu vết trong tòa cao ốc này."
"Nếu như tầng này tìm không thấy, vậy thì chúng ta đổi tầng khác."
"Tóm lại, khi tới gần vật đó thì nhất định sẽ kiểm tra được thứ gì đó.
Lục Tân nhìn mà ngơ ngác:
"Chuyên nghiệp quá..."
"Ta còn tưởng chúng ta chỉ cần bắt cóc một nhân viên nào đó của Hỏa Chủng rồi ép hắn nói ra manh mối cụ thể"
Hạ Trùng nhìn Lục Tân một chút, phảng phất như đang thấy được dáng vẻ bối rối của hắn, sự tự tin lại trở về lần nữa.
Cô lãnh đạm nói:
"Cái mà ngươi nói là kế hoạch B"
Trong lúc nói chuyện thì cô cũng đã lắp ráp xong thiết bị. Cô lắp nó vào cái đồng hồ điện tử trên tay rồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Rất nhanh sau đó, trên màn hình lập tức xuất hiện một vài đường nét vặn vẹo và vài cái điểm đỏ đang nhảy lên. Vẻ mặt của Hạ Trùng cũng trở nên nghiêm túc.
Lục Tân có chút khẩn trương:
"Kiểm tra được rồi sao?"
Hạ Trùng mặt không biểu tình nói:
"Kiểm tra được rồi."
Lục Tân liền giật mình:
"Ở đâu?"
"Khắp nơi đều có."
Cảm giác thất bại chợt lóe lên trên mặt của Hạ Trùng:
"Sao Hỏa Chủng lại không ngăn cách phóng xạ tinh thần chứ?"
Lục Tân im lặng, không dám quấy rầy Hạ Trùng vào lúc này.
Xem ra họ chỉ có thể thực hiện kế hoạch B sao?
"Reng reng reng....
Nhưng đúng lúc này, cái điện thoại treo trên tường văn phòng đột nhiên reo lên.
Trong hành lang yên tĩnh trống trải, tiếng chuông reo này vô cùng đột ngột.
Lục Tân cùng Hạ Trùng cũng hơi có chút khẩn trương, hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía bộ kia vẫn vang động không ngừng điện thoại.
Qua một lúc lâu, Lục Tân bỗng nhiên nghĩ đến gì, chậm rãi đưa tay về phía điện thoại rồi nhấc nó lên.
"O cái người này...
Hạ Trùng theo bản năng muốn ngăn cản.
Nhưng vóc dáng của cô tương đối thấp, trong lúc cô đứng lên rồi nhảy thì Lục Tân đã cầm được microphone.
Hắn nhìn Hạ Trùng, hơi hơi lắc đầu rồi bất động thanh sắc đưa nó tới gần tai.
"Thứ các ngươi muốn tìm đang ở tầng 18 dưới lòng đất"
Trong loa, giọng nói lý tính nhưng rất tao nhã của mẹ vang lên.
Quả nhiên là mẹ!
Trước khi bắt cuộc điện thoại này, Lục Tân đã có dự cảm trước.
Trong cao ốc của Hỏa Chủng, đột nhiên nhận điện thoại của mẹ, thoạt nhìn có chút quỷ dị và không hiểu được.
Nhưng chẳng hiểu sao, Lục Tân cũng không cảm thấy điều này có gì kỳ lạ.
Vì thế, hắn chỉ trầm mặc một chút, rồi nói khẽ:
"Bây giờ ngươi đang ở đâu?"
Mẹ cười khẽ:
"Ta cũng đang ở thành phố Hỏa Chủng, chỉ là nơi này có chút kỳ lạ, nên hiện tại chúng ta không thế gặp nhau được."
Lục Tân gật đầu, cũng không truy tới cùng, chỉ nói:
"Ngươi có khỏe không?"
Đầu dây bên kia, mẹ im lặng một chút, trong loa còn ẩn ẩn chút xíu tạp âm, một lát sau, bà nói khẽ:
"Nếu ta nói, hiện tại ta quả thật không tốt lắm thì sao?"
Lục Tân cũng im lặng một chút rồi nói:
"Thì ta sẽ lập tức chạy tới đó, giúp ngươi trút giận."
Mẹ nổ nụ cười, dường như có thể nghe thấy bà đang cười rất vui vẻ, cùng rất vui mừng nói:
"Sẽ có cơ hội đó thôi. Hiện tại ngươi không cần quá lo lắng cho ta, làm việc của ngươi cho tốt. Sau đó chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau"
Bên kia cúp máy, một chuỗi âm thanh máy bận vang lên.
Lục Tân trầm mặc một hồi, mới treo điện thoại về rồi quay đầu nói với Hạ Trùng:
"Không ở trên lầu, ở dưới đất."
"Tầng thứ 18 dưới lòng đất"
"Ngươi...
Hạ Trùng bình tĩnh nhìn Lục Tân.
Cô không rõ vì sao sau khi Lục Tân nhận một cuộc điện thoại trong cao ốc Hỏa Chủng, liền biết được đồ vật họ muốn tìm đang ở đâu.
Dưới cái nhìn của cô, đây quả thật là một việc bất hợp lý.
Nhưng khi nhìn gương mặt bình tĩnh phảng phất như tất cả đều là chuyện đương nhiên, không có chút ham muốn giải thích nào của Lục Tân, trong lòng bỗng có chút tức giận.
"Đi thì đi, đi thôi!"
Cô tức giận kéo tay Lục Tân rồi nhanh chân đi tới cửa phòng.
Trong lòng như có một ngọn lửa đang bốc lên hừng hực: Cái tên chảnh chó Thanh Cảng này, suốt ngày cứ thần thần bí bí, không giải thích thì thôi.
Ta giận rồi, dù ngươi muốn giải thích thì ta cũng chẳng thèm nghe đâu.
Lục Tân kinh ngạc, sau đột nhiên Hạ Trùng lại tức giận rồi?
À thôi, cơn giận của con gái luôn xuất hiện chẳng có lý do, làm một người đàn ông hiểu chuyện, hắn biết tốt nhất lúc này mình nên im lặng.
Thế là hắn cũng ngoan ngoãn mặc cho Hạ Trùng kéo tay đi khỏi phòng.
Hai người lại một lần nữa trở về Thâm Uyên.
Họ nhanh chân bò xuống dưới, mới đầu, khi còn chưa biết Hỏa Chủng còn có tầng hầm ngầm thì cứ nghĩ tòa cao ốc này như là từ dưới đất mọc lên. Nhưng khi đã biết rồi, tới gần mặt đất thì mới phát hiện ở nơi đó có rất nhiều khe hở, giống như là xương sườn của người khổng lồ, từng khúc cắm chặt xuống dưới đất, da thịt bị xé rách, để lộ ra từng khe hở rợn người.