Chương 1403: Giá Đỡ Vũ Khí
Trong căn phòng điều khiển này, tổng cộng có bốn người.
Người đầu tiên là nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng, hắn đang ngồi trên ghế salon màu đen, dáng vẻ nho nhã lại mê người.
Ba người còn lại thì mặc áo choàng đen, im lặng đứng các góc trong phòng.
Nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nở một nụ cười lễ phép, ở khóe mắt có một nếp nhăn nhưng tổng thể nhìn vẫn rất đẹp.
Hạ Trùng vẫn đang bị hố người' đáng sợ bên ngoài hấp dẫn, cho nên không nghe được người nọ nói chuyện. Còn Lục Tân thì im lặng một lúc rồi quay đầu lại một cách cứng đờ, hai mắt vô thần, nhưng nhìn mặt ngoài thì vẫn giữ vẻ rất bình tĩnh nhìn nam nhân.
Lúc này nam nhân cũng đang nhìn Lục Tân, hơn nữa còn dùng ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới Lục Tân rất cẩn thận.
Dường như là đang đánh giá xem Lục Tân có giống như trong tưởng tượng của mình không.
Một lúc lâu sau, người này mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Từ lúc ngươi đi vào thành phố Hỏa Chủng thì ta đã chú ý tới ngươi, nhưng không ngờ tới tận lúc này mới có thể gặp mặt. Nếu như có thể, thì ta muốn hỏi thăm ngươi một vài điều, ngươi là người ở đâu, tới Hỏa Chủng để làm gì?"
Mặc dù toàn bộ đầu óc đều đã bị cảnh tượng bên ngoài vách tường chiếm giữ, nhưng xuất phát từ lễ phép, Lục Tân vẫn thành thật trả lời.
"Vốn dĩ ta chỉ muốn tới đây để gặp mặt bạn cũ."
"Hửm?"
Người nọ hình như cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng rồi lại lập tức cười nói:
"Tới đây để gặp bạn cũ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng tại sao ngươi lại trực tiếp dùng vũ lực xông vào chốt kiểm tra của Hỏa Chủng?"
"Có phải các ngươi đã sớm sắp xếp người giả trang thành người của giáo phái vào đây để làm nội ứng?"
Hắn vừa nói vừa quét nhìn Lục Tân:
"Mấy chuyện nhỏ nhặt như vừa gặp mặt thì đã thủ tiêu một sứ giả của Hộp Đen, phái người vào căn cứ quân sự của Hỏa Chủng để gây chuyện, đồng thời phân tán lực lượng vũ trang của chúng ta thì ta sẽ không nhắc tới nữa. Ta chỉ nói tới việc của hiện tại, nếu như chúng ta đã có thể gặp mặt nhau ở phân xưởng mặt đất được bảo vệ sâm nghiêm nhất trong cao ốc Hỏa Chủng, thì có lẽ đã đủ chứng minh, ngươi tới nơi này không đơn giản là đi gặp mặt bạn cũ?"
Càng nghe hắn nói, Lục Tân càng cảm thấy mê mang.
Mấy chuyện mà người này nói đều là mấy chuyện quen thuộc, hơn nữa chỉ mới xảy ra cách đây không lâu.
Nhưng mà hắn nhắc tới mấy chuyện này với mình để làm gì?
Rõ ràng nó có liên quan gì tới mình đâu?
"Anh bạn, đều là người thông minh, cho nên tốt nhất là nên thẳng thắn với nhau đi."
Nhà thiết kế Địa Ngục xua tay cười nhẹ:
"Mặc dù xem ra, các ngươi đang ôm địch ý rất lớn đối với Hỏa Chủng, mà Hỏa Chủng cũng sẽ không tiện tiện thả người đã biết bí mật của mình rời đi. Nhưng mà ta nghĩ, dù chúng ta là đối thủ của nhau, nhưng cũng nên cho nhau sự tôn trọng đầy đủ."
"Ví dụ như là thừa nhận thân phận của lẫn nhau, cũng cố gắng nói chuyện và bàn bạc?"
"Tôn trọng..."
Mấy câu khác không hiểu, nhưng câu này Lục Tân lại nghe hiểu.
Hắn nhíu mày, chân thành nói:
"Nói thật, ta cảm thấy Hỏa Chủng của các ngươi không mấy tôn trọng ta."
Nhà thiết kế Địa Ngục rõ ràng giật mình, lập tức phát ra âm thanh nghi vấn:
"Hở?"
Lục Tân nhíu mày nhìn hắn:
"Một lữ nhân đơn độc, thành thật tuân theo quy củ đến nơi của người đại diện để giao phí qua đường. Nhưng không ngờ, các ngươi vừa há miệng thì đã đòi ba... Năm ngàn tệ. Nếu không đồng ý thì lại đòi lấy xe của người ta, người ta không muốn đi nữa, các ngươi cũng không chịu thả người đi. Phong cách làm việc thế này, cũng có thể gọi là tôn trọng hay sao?"
"Hả? ?"
Trên mặt của nhà thiết kế Địa Ngục rõ ràng hiện lên vẻ mê mang, hắn cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu gì.
"Ngươi đang ẩn dụ điều gì đó sao?"
Hắn suy tư hồi lâu, mới mang theo ý dò xét hỏi:
"Lữ nhân đơn độc, ý ngươi là nói những linh hồn kia?"
"Muốn đổi ý nhưng lại không được, ý là khi đã thực hiện nghi thức thì không thể quay đầu?"
"Hừ!"
Lục Tân lạnh lùng nhìn hắn một cái, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này nữa.
Mình đã nói rõ ràng như thế, hắn lại xả đông xả tây nghĩ lệch sang đường khác là sao?
Bầu không khí giữa hai người lập tức lạnh xuống, rõ ràng là không thể trò chuyện với nhau được nữa.
"Đó là gì?"
Cũng vào lúc này, Hạ Trùng bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh rồi xoay người lại.
Tuy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô không có biểu tình gì, nhưng cơ mặt lại kéo căng, nhìn có vẻ rất nghiêm túc:
"Các ngươi đang muốn làm gì?"
"Một trăm triệu tinh thần thể mà các ngươi vừa nói đến khi nãy lại là thứ gì?"
"Các ngươi mở cửa địa ngục với mục đích gì?"
Hạ Trùng nhìn chằm chằm vào nhà thiết kế Địa Ngục:
"Mau khai hết những chuyện này ra mau!"
Lục Tân ghé mắt nhìn cô, nghĩ thầm: Đây là đang muốn thực hành kế hoạch B à?
Vị nhà thiết kế Địa Ngục kia sau khi nghe Hạ Trùng hỏi xong thì cũng quay đầu nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày rồi lại nhìn về phía Lục Tân:
"Cái giá đỡ vũ khí này do ai thiết kế thế?"
"Két két...
Hạ Trùng cắn chặt răng, nhìn dáng vẻ như sắp ăn người tới nơi.