Chương 1406: Ăn Cắp Đòn Tấn Công
Cùng lúc đó, khi nhà thiết kế Địa Ngục nhìn thấy Lục Tân đang đi về phía mình thì đột nhiên nở một nụ cười âm lãnh.
Hắn vẫn bình tĩnh ngồi trên cái ghế salon màu đen, không có bất kỳ động tác đặc biệt gì, nhưng cái ghế đột nhiên lùi về sau như đang có một sức mạnh vô hình kéo đi, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với Lục Tân.
"Buồn cười..."
"Nếu ta đã sớm đoán được ngươi sẽ tới đây, chẳng lẽ ta lại không sắp xếp trước mọi thứ để chờ ngươi?"
Lúc hắn nói xong câu này thì cái salon cũng đã bị kéo tới gần vách tường.
Cái vách tường thường thường không có gì lạ đột nhiên tách ra hai bên, lộ ra cái thang máy được xây ở bên trong.
Nam nhân đứng lên, đồng thời quăng cho Lục Tân một ánh mắt lạnh lùng:
"Ngươi đúng là một kẻ khiến ta khó hiểu. Lúc đầu ta cứ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với một kẻ thù vừa điên cuồng vừa giảo hoạt, cho nên mới nói chuyện với ngươi với tư cách là người thông minh với nhau."
"Nhưng không nghĩ tới, ngươi lại biết diễn kịch như thế"
"Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng việc dẫn mấy kẻ điên tới thành phố Hỏa Chủng gây chuyện là có thể phá hư kế hoạch của bọn ta sao?"
Lục Tân nghe xong thì im lặng một lát rồi nghiêm túc trả lời:
"Không được nói lung tung."
"Đám bạn của ta, cùng lắm chỉ được xem là bệnh tâm thần mà thôi."
"Còn các ngươi, mới thật sự là kẻ điên!"
Nói xong, Lục Tân bỗng nhiên đưa tay ra, dùng sức chộp về phía trước.
Lúc này nhà thiết kế Địa Ngục đã đến trước thang máy, đồng thời đang đứng dậy đi vào trong thang máy, cách Lục Tân ít nhất cũng có bảy tám mét.
Nhưng Lục Tân chỉ đưa tay chộp về phía trước, phảng phất như hắn đang ở trước ngươi mình.
Vào lúc hắn giơ tay lên, thì cái đèn trong phòng bỗng nhiên trở nên chập chờn nhanh hơn, khiến cả căn phòng lúc sáng lúc tối.
Cái bóng màu đen đang vặn vẹo thành đủ mọi hình thù quái dị trên đất cũng đột nhiên biến thành hình dạng bàn tay, tiến thẳng về phía của tên nhà thiết kế.
Tia lửa bắn ra tung tóe, bàn tay xẹt qua phòng nhanh như một tia chớp.
"Lùi lại!"
Sau khi nhà thiết kế Địa Ngục lui về phía sau, thì ba tên tế tự nãy giờ vẫn đứng yên trong phòng đều đồng loạt tiến lên một bước.
"Vo ve vo ve....
Một âm thanh như đang có mười vạn con ruồi đang vỗ cánh bỗng nhiên vang lên trong căn phòng.
Tất cả đèn chiếu sáng đỏng loạt nổ tung, tia lửa bắn đầy trời.
Trên thân của chén đĩa, bình hoa, khay trà bằng thuỷ tinh trong phòng cũng đồng thời xuất hiện những vết nứt rậm rạp.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, khó thở và đè nén.
Cũng vào lúc này, sắc màu đỏ sậm của đèn khẩn cấp cũng vẩy lên cơ thể của tất cả mọi người.
Cánh tay màu đen đang chộp về phía tên nhà thiết kế, khi vừa mới chạm được vào hắn thì lại đột nhiên biến mất. Một giây sau, cái cánh tay màu đen kia lại chui ra từ tay áo của một tên tế tự.
Nó mang theo một luồng sức mạnh đè nén tới cùng cực, bay thẳng về phía của Hạ Trùng.
Lục Tân và Hạ Trùng đều kinh ngạc, Lục Tân đứng che ở trước mặt Hạ Trùng, sức mạnh tinh thần ngay lập tức nở rộ.
"Ào ào...
Cái bóng màu đen lập tức vỡ vụn, nhưng luồng sức mạnh khổng lồ ấy vẫn khiến cho Lục Tân lui về sau một bước, suýt chút nữa là đụng vào Hạ Trùng đang đứng phía sau.
"Rõ ràng là đang đánh về phía người áo trắng, sao lại đột nhiên đánh ngược lại mình thế này?"
Lục Tân khẽ cau mày, nhìn tên tế tự mặc áo choàng đen đang đứng trong góc.
Chỉ thấy hắn và hai kẻ khác đột nhiên tiến lên, im lặng chặn đường đi của mình và Hạ Trùng.
Sắc đỏ của đèn khẩn cấp phủ lên người của bọn hắn, khiến cho bọn hắn như một bức tượng điêu khắc màu đỏ đang đắm mình trong một bầu không khí thần bí và nguy hiểm. Ngoài ra, sức mạnh tinh thần của một người trong đó có trạng thái vô cùng hỗn loạn rồi chậm rãi lắng lại như nước sôi.
Xem ra, kẻ này chỉ là kẻ đã sử dụng năng lực kỳ dị kia.
"Chính kẻ này đã ăn cắp đòn tấn công của mình rồi còn quăng ngược lại cho mình?"
Nhớ tới cảnh tượng kỳ lạ ban nãy, trong lòng Lục Tân ngay lập tức xuất hiện một khả năng không thể tưởng tượng nổi.
Một giây sau, bên tai chợt vang lên tiếng cha rống to:
"Con chó con mèo nào dám chạy tới đây diễu võ giương oai vậy hắt"
Cùng lúc đó, cái bóng như một dòng lũ khổng lồ ập về ba tế tự.
Lục Tân cũng không ngăn cản cơn giận của cha, hơn nữa còn lặng lẽ đến gần họ.
Hắn đã không còn là tên gà mờ mới vào Đặc Thanh Bộ nữa, hắn thừa biết những việc cần để ý khi chiến đấu với một dị biến giả.
Dù là năng lực quỷ dị thế nào thì ở mức độ nào đó, nó cũng phải tuân theo quy tắc vật lý.
Năng lực của đối phương quả thật rất kỳ lạ.
Nhưng Lục Tân thầm nghĩ, dù đối phương có thể ăn cắp đòn tấn công của mình thì sao? Ăn cắp được một lần, chẳng lẽ có thể ăn cắp được mãi mãi hay không?
Trong quá trình trộm cắp, chẳng lẽ hắn không cần phải trả giá gì?
Cho nên, Lục Tân mới mặc kệ cho cha tức giận, hắn muốn xem người nọ có thể ăn cấp được bao nhiêu.
Quả nhiên, khi cái bóng như một dòng thủy triều đen kịt xông tới, vẻ mặt của đám tế tự kia rõ ràng đã xuất hiện sự hoảng sợ.
Mà tên tế tự có thể ăn cắp đòn tấn công kia cũng không tiếp tục ăn cắp dòng thủy triều này, trái lại còn đi theo một người khác lùi về sau.