Chương 1407: Kinh Khủng
Một trong ba tên có một tên không lui lại, nhưng hắn lại đột nhiên vẽ một vòng tròn xuống đất rồi đặt hai cái tay đang bốc lửa ra trước ngực.
Một giây sau, trong vòng tròn mà hắn vẽ đột nhiên xuất hiện một con quái vật tinh thần có hình dạng như ác khuyển đang thò đầu ra.
Đôi mắt to như một quả bóng ra mở bừng ra, nhìn chòng chọc về phía trước.
Nhưng lại qua tiếp một giây, con quái vật tinh thần này lại bị thủy triều màu đen của cha bao phủ.
Cơ thể nó dần dần trở nên cứng ngắc rồi biến thành một tòa điêu khắc, đứng yên như trời trồng ở trong phòng.
Hạ Trùng đứng bên cạnh cũng không nhàn rỗi, trong lúc Lục Tân ra tay xử lý ba tên đáng sợ mặc áo choàng đen thì cô cũng phóng tới cánh cửa phòng ở sau lưng, muốn thông qua cánh cửa đó tiến vào thang máy đằng sau.
Bắt nhà thiết kế Địa Ngục, thực hành kế hoạch B.
Mặc dù việc cô phi nước đại dưới sự uy hiếp của ba tên tế tự là một việc rất nguy hiểm, nhưng cô tin tưởng Lục Tân.
"Loảng xoảng...
Chỉ là cảnh tượng trước mắt lại làm Lục Tân và Hạ Trùng kinh ngạc.
Dù ba tên tế tự đã bị Lục Tân bức tới vách tường thuỷ tinh, nhưng chúng vẫn không có chút bối rối, phảng phất như mọi việc đều nằm trong dự định.
Ba người đồng thời đưa tay ra rồi đập mạnh vào bức tường thủy tinh ở phía sau lưng. Sức mạnh tinh thần đan xen nhau cũng hóa thành thực chất, tạo một lực tác động mạnh mẽ lên vách tường, khiến nó nhanh chóng vỡ nát, toàn bộ mảnh vụn đều rơi lả tả vào hố sâu.
Vút... Vút.... Vút.
Cùng lúc đó, ba tiếng xé gió vang lên, xen lẫn là tiếng cơ quan đang khởi động.
Ổ hố sâu phía dưới, nơi cái cây máy móc bị vô số nhân thể bao quanh bỗng nhiên xúc hiện ba đầu xúc tu giống như là một con rắn ba đầu.
Phía trên ba cái xúc tu này được bao bọc bởi mạch máu và một bộ phận cơ thịt, nhìn rất rắn chắc. Chúng nó thỏ lên rồi cắm thẳng vào sau gáy của chúng.
"Rắc... rắc... rắc..."
Xúc tu máy móc cắm sâu vào ót của ba người, nhưng lại không có tiếng máu thịt bị đâm xuyên vang lên.
Trái lại, có một tiếng động thanh thúy như là đầu cắm cắm đúng vào lỗ vang lên. Cùng thời gian ấy, ba tên tế tự đột nhiên ngẩng đầu.
Gương mặt được che dưới mái tóc là một gương mặt tái nhợt.
Con ngươi phồng to ra, chiếm lấy toàn bộ hốc mắt, trong mắt cũng xuất hiện vô số tia máu vằn vện.
Một giây sau, một luồng sức mạnh tinh thần giống như vô số sợi đay rối đột nhiên bùng lên trước người của bọn hắn.
Chỉ trong chớp mắt mà họ đã có thể tạo ra niệm lực có thể ảnh hưởng tới thực thể. Luồng sức mạnh này dán sát sàn nhà lao về phía trước, cắt nát từng khối gạch men thành mảnh nhỏ rồi lại hút nhưng mảnh vỡ đó vào trong, hình thành một dòng xoáy cuồng loạn, tựa như một con quái vật vô hình đang đâm đầu vào cái bóng màu đen.
"Hửm?"
Lục Tân kinh hãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy sức mạnh tinh thần đang tấn công về phía trước của cha thế mà lại bị ba tên tế tự kia ngăn lại, thậm chí còn bắn ngược trở về.
Sức mạnh tinh thần của đối phương tựa như thủy triều, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ không gian.
Không chỉ có một mình Lục Tân cảm thấy áp lực như thủy triều ập tới, mà ngay cả Hạ Trùng đang đứng ở một đầu khác cũng bị luồng sức mạnh tinh thần gần như đã hóa thành thực chất kia để mắt tới. Cô cảm thấy giống như đang có vô số bàn tay vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, vừa điên cuồng lại vừa quái dị đang chộp về lưng của minh.
Có thể tưởng tượng, nếu như bị luồng sức mạnh tinh thần này bắt lấy, cô sẽ lập tức bị chúng xé nát thành mảnh vỡ...
Lục Tân không kịp ngẫm nghĩ, khẽ gọi một tiếng:
"Em gái."
Sau đó hắn đưa tay ra, nắm lấy tay của con bé, cơ thể sau khi vặn vẹo thành một góc độ quái dị thì nhanh chóng phóng ra bên ngoài.
Cuối cùng, trước khi luồng sức mạnh tinh thần kia chạm phản công lại chính mình và Hạ Trùng thì hắn cũng kịp chạy tới trước mặt Hạ Trùng rồi đè cô dưới thân để bảo vệ.
Sau một cái chớp mắt, luồng sức mạnh tinh thần kia cũng đã ập tới.
Dù là cái bóng màu đen thì lúc này cũng rơi vào trạng thái bị áp chế, Lục Tân mặc dù bảo vệ Hạ Trùng, nhưng cũng cảm giác được ở bốn phía sau lưng mình, tất cả đã bị luồng sức mạnh tinh thần vô cùng vặn vẹo lại mang theo vô tận ác ý kia chiếm giữ.
May mà vóc người của Hạ Trùng thấp, nếu không hắn cũng không chắc có thể bảo vệ cô chu toàn.
"Gọi ai là em gái đây?"
Thanh âm lo lắng của Hạ Trùng đang bị Lục Tân bảo vệ dưới người bỗng nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, cô cũng dùng sức để vặn nắm cửa.
Ngay sau đó, ở sâu trong đôi mắt lại đột nhiên xuất hiện tiếng lật sách ào ào.
Nhưng một giây sau, tất cả lại biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trái lại, thứ vang lên chính là giọng nói lo lắng của Hạ Trùng:
"Cánh cửa tiến vào Thâm Uyên bị khóa rồi! Ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của Thâm Uyên, thậm chí cũng không thể gọi được sinh vật tinh thần đã ký khế ước của mình giáng lâm."
"Cũng không phải là chuyện ngoài y muốn"
Trong tinh thế đang nước sôi lửa bỏng, Lục Tân vẫn còn có thể giữ tỉnh táo để phân tích.
Người của Hỏa Chủng, hoặc là nói tên nhà thiết kế Địa Ngục kia vốn đã đoán được mình sẽ tới...