Mặt Trăng Đỏ

Chương 1409: Mạnh Mẽ

Chương 1409: Mạnh Mẽ


Dải băng tựa như biểu tượng cho cái chết, khoảnh khắc đụng phải nó, ta sẽ lập tức bị hủy diệt.
Đối diện với sức mạnh cuồng nộ của những hạt đen dày đặc, hai trong số ba tên tư tế mặc áo choàng đen nhẹ nhàng bước lên trước, tạo thành một hình tam giác. Họ chẳng hề run rẩy hay sợ hãi gì, một vị tư tế đứng trước nhất hơi ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt hé ra dưới lớp mũ trùm đầu.
Ngay sau đó, hai bàn tay khô gầy, nhợt nhạt của hắn nắm lấy phần giữa áo choàng, dùng sức kéo mạnh một phát, áo choàng bị xé làm hai. Bên dưới lớp áo hẳn phải là cơ thể của hắn, nhưng sau khi áo bị xé, thứ lộ ra lại là lỗ đen tối thui, không biết thông tới đâu.
"Vùn vụt..."
Kế tiếp, vô số tinh thần thể nhợt nhạt tựa những con sâu trắng hếu chui ra khỏi lỗ đen, bò ra ngoài hết con này tới con khác.
Mỗi một con đều có hình hài của con người, thậm chí trên mặt còn biểu lộ đủ loại biểu cảm khác nhau, có dữ tợn, có thê lương... đếm sơ chắc cũng phải tận mấy trăm con. Chúng lao vọt tới trước như tên bắn, sau đó đụng độ với các hạt đen giữa không trung.
"ầm ầm..."
Cảnh tượng này hệt như hồi Lục Tân đối đầu với quân đoàn địa ngục vậy.
Tinh thần thể nhợt nhạt ào ra như vô cùng vô tận, đâm vào cái bóng, sau đó bị tan rã và hủy diệt trong nháy mắt.
Nhưng cơn sóng tinh thần thể điên cuồng ập về phía trước này lại thành công ngăn cản bước chân của bóng đen, khiến hắn không thể tiến lên thêm nữa.
_ Cuộc chạm trán ngày càng kịch liệt, sức mạnh của hai bên cũng ngày càng tăng cao.
Tiếng gầm vang dội hệt như tiếng dã thú bị thương cất lên, xé rách không khí trong nhà xưởng dưới hố sâu.
Từng luồng, từng luồng tinh thần hỗn loạn di tản khắp không gian, số lượng nhiều không kể xiết. Chúng ngang ngược, thô bạo xen lẫn vào giữa không khí xung quanh, khiến không khí xung quanh càng ngày càng đặc quánh, áp lực cũng ngày một lớn hơn.
Nguyên hố sâu rộng lớn như sắp sửa biến thành đại dương tinh thần hỗn loạn mênh mông. Hệt như cả hố sâu này đã chìm xuống đáy biển, áp lực nước đáng sợ dưới đáy biển như đè hết lên khoảng không này.
Tình cảnh này thật sự như đang tái hiện lại khung cảnh lúc xưa khi Lục Tân đánh úp giáo hội Khoa học và Công nghệ lúc chúng đang sản sinh dòng chảy tinh thần quái lạ.
Điểm khác biệt là không gian ở đây nhỏ hẹp hơn và áp lực tạo thành từ dòng chảy tinh thần hỗn loạn cũng lớn hơn nhiều.
"Ngươi đã chết, sinh mệnh đuổi theo ánh sáng trước mắt...
Trong lúc một vị tư tế mặc áo choàng đen phóng ra vô số tinh thần thể nhợt nhạt, định dùng cách này để bào mòn đợt tấn công cuồng nộ của bóng đen, thì hai vị tư tế ở hai đỉnh còn lại của tam giác cũng bắt đầu hành động.
Một người trong số đó bắt đầu mở miệng cầu nguyện. Bên dưới mũ trùm vang lên một giọng nói trầm khàn, xa xôi như vọng lại từ dưới nền đất sâu thẳm.
Lục Tân không muốn nghe.
Nhưng khi giọng nói đó cất lên, dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh như tạo thành một sự rung động kỳ lạ, sau đó cưỡng ép truyền giọng nói của người kia vào trong tai Lục Tân.
Trong một giây ngắn ngủn, hắn thật sự nảy sinh ảo giác rằng bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh là màn đêm tối tăm không cách nào hình dung nổi, cơ thể cũng trở nên nặng nề một cách kỳ lạ.
Trước mắt hắn là một luồng sáng trắng, tựa như đang dẫn lối chỉ đường cho hắn.
Theo bản năng, hắn bay lên, muốn đuổi theo luồng sáng trắng kia. Khi khoảng cách giữa hắn và luồng sáng trắng ngày càng gần, trái tim của hắn như đã ngừng đập, ngay cả máu cũng chuẩn bị muốn ngừng chảy.
"Vụt!"
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ thoáng ngẩn ra vài giây, sau đó lập tức mở mắt.
"Chuyện gì thế này?"
Hắn cảm thấy rất quái lạ, trước kia hắn chưa từng gặp phải năng lực nào như thế này cả, điều này làm dấy lên nỗi lo sợ trong hắn.
Hắn ngậm cái túi màu đen vào miệng, tay nhanh chóng với vào tìm tòi, đầu óc cấp tốc xoay chuyển để tìm biện pháp đối phó.
"Cái gì?"
Đối phương nhìn thấy Lục Tân chỉ ngây người vài giây rồi lập tức mở mắt tỉnh lại thì cũng ngạc nhiên lắm.
Thế rồi, một tên tư tế mặc áo choàng đen, cái người đang bay giữa không trung, nhanh chóng cử động các ngón tay, hình như đang tiến hành một nghi thức nào đó.
Kế tiếp, trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn vô cùng vô tận xung quanh bỗng xuất hiện một loạt sợi xích đen.
Khi nhìn kỹ lại thì phát hiện sợi xích đen này thế mà lại được kết thành từ rất nhiều bàn tay lớn bằng nắm đấm.
Chúng mang sẵn trong người hoạt tính sinh mệnh đặc trưng riêng của mình, chỉ trong nhát mắt đã lao tới từ hai bên trái phải, leo lên nóc đài cao, sau đó bắt đầu quấn lấy đùi Lục Tân từng vòng từng vòng một tựa như một con mãng xà. Sức mạnh của chúng cực lớn, hệt như muốn quấn đứt Lục Tân, đồng thời không ngừng quấn xuống cổ chân, lan tràn khắp bốn phía.
Lục Tân lúc này hơi cau mày. Bóng đen trên người lập tức hạ xuống, xé tan mọi xiềng xích.
Cái bóng lấm tấm hạt đen tức khắc phân chia một phần cơ thể ra ngoài, bao phủ lấy dây xích được tạo thành từ vô số bàn tay đen.
Nhưng ngay sau đó, cái bóng lại rút lui, còn dây xích vẫn bình yên vô sự, vẫn quấn lấy hai chân của hắn, chỉ là đã ngừng việc lan tràn lại thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất