Chương 1410: Thân Thể Đã Chết
"Không ổn, cái dây xích này không phải đòn tấn công của họ dành cho ngươi..."
"Là tự ngươi..."
"Hai chân của ngươi đã chết, nên mới bị quy tắc địa ngục của họ trói buộc..."
Giọng của cha vang lên, bên trong xen lẫn chút hoảng loạn.
"Hai chân của ta đã chết?"
Lục Tân ngạc nhiên hỏi lại, vẫn chưa hiểu rõ lời này của cha có nghĩa là gì.
Ngay sau đó, tư tế mặc áo choàng đen đứng đối diện bất ngờ cất tiếng nguyện cầu:
"Thân xác của ngươi đã trở về với đất mẹ."
"Tiếng khóc thương của người thân quanh quẩn bên tai ngươi...
Khi tiếng nói của hắn vang lên, dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh cũng xao động theo, hệt như đang tái hiện lại bức tranh mà tư tế miêu tả.
Thế giới chung quanh đảo điên, bản thân hình như đang nằm dưới một cái hố, trong tay còn cầm một bó hoa màu trắng.
Từ góc nhìn của mình, hắn có thể thấy bên cạnh hố đất có người đang lặng lẽ nhìn mình, miệng khẽ thốt ra tiếng khóc nức nở.
Có cô giáo Tiểu Lộc, Búp Bê, Trần Tinh, Hàn Băng...
Hửm?
Sao toàn là nữ thế?
Ngay lúc hắn nghĩ vậy, bên cạnh hố đất lại xuất hiện thêm Thằn Lần, Phó tổng Tiếu, giáo sư Bạch, Lưu Kinh Lý, ông già bán bánh dưới lầu, Dao Giải Phẫu đang cầm trong tay một cái bật lửa, lão trưởng thôn mà hắn từng đụng phải ở khu hỗn loạn Hỏa Chủng...
Không đúng, sao hắn lại có cảm giác như thể Thằn Lần đang cười trộm mình?
"vụt!"
Lục Tân thình lình mở mắt, ảo giác lập tức biến mất, tiếng rống giận dữ của cha vang lên bên tai:
"Họ đang tác động lên tinh thần của ngươi đó...
Lục Tân có hơi tức giận, sao mà mình lại không biết bản thân đang gặp nguy hiểm được?
Hắn lập tức muốn di động thân thể, nhưng lại phát hiện tuy não bộ đã truyền suy nghĩ muốn cử động xuống rồi, nhưng cơ thể lại không hề động đậy...
Cúi đầu nhìn, hắn bỗng phát hiện sợi xích đen kia đã bò lên tới chỗ lồng ngực của mình, quấn chặt lấy nó rồi.
"Đây là loại năng lực quỷ quái gì vậy?"
Lục Tân không vui chút nào, có cảm giác mọi thứ đều vô cùng hoang đường và quỷ dị.
Đã lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác quỷ quái thế này.
Đối mặt với ba tên tư tế này còn đáng sợ hơn cả khi phải đối đầu với quân đoàn địa ngục nữa.
Khi đó mình chỉ cần chống lại mình quân đoàn địa ngục thôi là được, nhưng ba tên tư tế này lại biết phân công rõ ràng cho nhau.
Hình như họ đã đoán trước được từng phản ứng của mình, vì vậy mỗi một bước chân, mỗi một động tác của họ đều đang khắc chế hắn...
Thông qua sự liên kết giữa não bộ và cây máy ở trung tâm kia, họ có được sức mạnh tinh thần vô cùng vô tận để đấu lại với mình.
Hơn nữa họ còn có thể dùng đủ loại năng lực khác nhau để đánh lén hắn.
Dù hai bên mới đấu với nhau vài phút ngắn ngủn, hắn đã cảm nhận được sự điên cuồng của ba tên tư tế này.
Có người bình thường nào lại tình nguyện để xúc tua máy trực tiếp đâm vào gáy của mình không?
Những người này bị điên rồi sao?
Hay là, vì công ty Hỏa Chủng và tổ chức Hộp Đen Hội Đồng Hương sở hữu những kẻ điên như vầy nên họ mới dám tiến hành loại thực nghiệm như vây hết lần này đến lần khác, để cuối cùng đã đạt được một phương pháp có thể giúp họ sở hữu sức mạnh cường đại, đồng thời cũng thành công chế tạo ra một dị biến giả có năng lực cực mạnh chỉ trong thời gian cực ngắn như thế?
Cũng vào lúc này, ba vị tư tế lơ lửng giữa không trung kia cũng bắt đầu cảm thấy luống cuống rồi.
Họ không ngờ Lục Tân có thể tỉnh lại. Cộng thêm sự tấn công cuồng nộ của bóng đen, họ gần như đã không chịu nổi nữa, tưởng chừng sắp sụp đổ đến nơi. Nhưng họ vẫn cắn răng chống đỡ, vì họ đã nhận ra rằng trận chiến giữa họ và Lục Tân lúc này chính là một cuộc chiến tiêu hao, xem xem ai sẽ là người tạo thành ảnh hưởng sâu sắc tới đối phương trước.
"Ngươi..."
Giọng nói của tên tư tế kia đã hơi run run, nhưng nhờ vào ý chí cường đại, hắn đã trấn tĩnh lại, khôi phục lại giọng điệu âm trầm và nặng nề:
"Ngươi nhớ lại những chuyện khi xưa, nhưng cứ để mặc cho ký ức tiêu tan..."
"Trong lòng cảm thấy rất nuối tiếc, nhưng sao có thể sánh bằng sự tĩnh lặng chốn vĩnh hằng mà ngươi sắp đến..."
"Người ngươi thương vốc lên một nắm đất, nhẹ nhàng rải lên cơ thể ngươi..."
Lục Tân bỗng cảm giác được dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh bỗng trở nên yên lặng hơn rất nhiều.
Hồi ức chảy tràn vào đầu một cách mất kiểm soát, hắn cũng không kiểm được mà vô thức đắm chìm trong loại ảo giác kia.
Hắn nhìn thấy một bóng người... có thể khẳng định là con gái, đang đứng cạnh hố đất, trên mặt còn vương hàng nước mắt trong suốt, hai tay cô khẽ khàng vốc lên một nắm đất, từ từ rải khắp người mình, cô chính là người mà mình thương nhất sao?
Cô ấy trông như nào nhỉ?
"Bùn đất mai táng thân xác ngươi, đất mẹ vĩnh viễn bảo vệ ngươi an bình..."
"Linh hồn của ngươi sẽ chìm dưới dòng sông Hoàng Tuyền, chỉ có sự im lặng vĩnh cửu làm bạn với ngươi, cùng ngươi trôi tới thiên đường nơi xa xa..."
Giọng điệu của đối phương hình như đang dần tăng tốc.
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh cũng càng ngày càng mạnh, sức mạnh của đối phương cũng ngày một lớn hơn, như thể muốn nhấn chìm hoàn toàn Lục Tân vào bên trong vậy.
Hắn vậy mà vẫn không nhúc nhích, cả người ngây ra như phỗng.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Hạ Trùng đứng bên cạnh hét lớn.