Chương 1412: Kiên Cường
"Thôi được rồi..."
Vị tư tế kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cố gắng vực lại tinh thần, trình diện sức mạnh tinh thần êm dịu của mình, run rẩy cất lên lời ngâm xướng cuối cùng:
"Di sản... Không nói tới di sản nữa. Vết tích cuối cùng còn lại trên trần gian của ngươi đó là sự hoài niệm của thân bằng quyến thuộc dành cho ngươi, ngươi..."
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh lại bắt đầu biến đổi thành đủ loại hình dạng dựa theo giọng nói của hắn.
Giờ phút này, sự ồn ào huyện náo vang dội vừa nãy cũng tĩnh lại.
Ngay khi họ đang liều lĩnh sử dụng một nghi thức không quá trọn vẹn lên người Lục Tân, một tiếng thét lớn bỗng truyền vào tai họ.
"Ngươi có thấy phiền không vậy..."
Là Hạ Trùng!
Cô đã sớm phát hiện Lục Tân có gì đó không đúng.
Nhưng trong không gian dưới hố sâu tràn ngập dòng chảy tinh thần hỗn loạn thế này, một người không thể mở ra Thâm Uyên, triệu hồi sinh vật khế ước giáng xuống như cô, ngay cả suy nghĩ một chuyện cho hoàn chỉnh cũng làm không nổi.
Dòng chảy tinh thần hỗn loạn vừa dày đặc lại quỷ dị thế này đủ khiến suy nghĩ của một người trở nên rối loạn, khiến đầu có con người ta như trở thành một chiếc TV không thể nhận được tín hiệu.
Nhưng dù sao cô cũng có thể chất có thể tiến vào Thâm Uyên, sức chống đỡ với dòng chảy tinh thần hỗn loạn cũng mạnh hơn người thường một chút.
Sau một khoảng thời gian chống đỡ, cô dần dần khôi phục tư duy. Cô nhìn thấy Lục Tân như rơi vào trạng thái ngủ say, không đúng, phải nói là trạng thái hệt như đã chết, cũng nghe thấy lời ngân nga ngâm xướng của tên tư tế mặc áo choàng đen xen lẫn trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia...
Cảm giác không ổn ngày càng rõ ràng, cuối cùng, cô hạ quyết tâm, lấy hết can đảm đi vòng ra phía sau Lục Tân.
"xoẹt... xoẹt... xoẹt..."
Mất đi sự bảo vệ của Lục Tân, trên người cô lập tức xuất hiện vô số vết thương chằng chịt, rướm máu.
Đó là do dòng chảy tinh thần hỗn loạn dày đặc như lưỡi dao gió sắc bén cắt qua người cô. Nỗi đau này hệt như khổ hình lăng trì thời xưa, đủ khiến một người phát điên, nhưng Hạ Trùng lại nghiến răng chịu đựng.
Dưới nỗi thống khổ có thể làm người ta phát điên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chẳng để lộ chút biểu cảm gì, đôi môi đầy đặn mím chặt, căng thẳng cả lên, nhưng trong mắt lại để lộ ý cười điên cuồng. Cô đón lấy vô số dòng chảy tinh thần hỗn loạn, bước từng bước một đi ngược dòng chảy, sau đó vươn tay lôi khẩu súng quay nhiều nòng sau lưng xuống, cầm chặt nó bằng hai tay, giơ thẳng lên trời.
"Răng rắc..."
Nòng súng bắt đầu chuyển động, họng súng phun ra ngọn lửa xanh lam, vô số viên đạn quét ngang không trung, bay thẳng về phía ba tên tư tế.
Ở đây, cô không thể thi triển năng lực của mình.
Nhưng trên lưng cô vẫn còn rất nhiều súng ổ quay nhiều nòng, đó chính là vũ khí nóng có sức công phá mãnh liệt nhất mà cô chuyên dùng để đối phó với kẻ địch.
Leng keng, leng keng...
Vô số vỏ đạn rơi xuống đất, bốc khói trắng nghi ngút.
Dưới lực giật cực mạnh từ khẩu súng, Hạ Trùng vừa nổ súng vừa bị giật phải lùi bước về sau, lùi một hồi, cô chạm tới chân tường.
Từng viên đạn tỏa hào quang màu xanh lấp lóe không ngừng, liên tục gào thét bay về phía ba tên tư tế đang lơ lửng giữa không trung.
Viên nào cũng là viên đạn đặc biệt!
"Hả? ?"
Không thể phủ nhận một điều dù có là ba vị tư tế của Hộp Đen thì cũng bị hỏa lực khủng bố của Hạ Trùng dọa sợ.
Đặc biệt là tên tư tế chủ trì nghi thức chết chóc, trong một thoáng không tập trung chú ý, hắn suýt nữa đã tuân theo bản năng, co giò chạy trốn, cũng may là trong khoảnh khắc cuối cùng đã nhịn xuống được, nhưng cũng vì thế nên chuyện thi triển nghi thức đã chịu ảnh hưởng cực lớn.
"Hây...
Trong trường hợp nguy cấp lại đụng phải đợt tấn công dữ dội như vậy, tên tư tế am hiểu đánh lén cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn bất ngờ quay đầu nhìn về phía Hạ Trùng, trong mắt thấp thoáng tia máu, con ngươi thình lình xoay tròn như bánh xe, dẫn động sức mạnh tinh thần chung quanh.
Ánh lửa xanh chạy như bay tới từ xung quanh Hạ Trùng đột ngột biến mất dưới tà áo choàng đen của hắn.
Sau đó, chúng lại bay ra từ một hướng khác, hơn nữa tất cả còn đều nhắm thẳng về phía Lục Tân.
"Vụt!"
Nhưng ngay lúc này, Lục Tân bất ngờ mở mắt.
Trong cục diện hỗn loạn bây giờ, khó mà nói được rốt cuộc tại sao hắn lại đột ngột tỉnh giấc.
Có lẽ là do đối phương bỏ qua một câu trong nghi thức, khiến nghi thức mất đi hiệu lực, cũng có thể là do công kích của Hạ Trùng gây ra động tĩnh quá lớn, vô tình đánh thức hắn.
Mà cũng có khi là do hắn quá mức rối rắm về chuyện di sản, nên cuối cùng đã quyết định sẽ bất tử.
Không cần suy nghĩ cũng biết lý do cuối cùng là nguyên nhân có khả năng ít nhất.
Tóm lại là, trong khoảnh khắc cuối cùng khi làn đạn chuẩn bị bắn thủng hắn, hắn bỗng nhiên mở mắt.
Và trong giây phút đó, con ngươi của hắn lại là một màu đen thui.
Cả người bóng đen đứng gần đó bỗng run lên kịch liệt, thậm chí ngay cả dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh cũng thoáng rung động. Kế tiếp, hắn mở lớn hai mắt, trưng vẻ mặt vô cảm ra đối diện với làn mưa đạn dày đặc, lấp lánh kia.