Mặt Trăng Đỏ

Chương 1423: Nơi Sản Xuất

Chương 1423: Nơi Sản Xuất


Hạ Trùng nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy năm giác quan đều tràn ngập cảm giác kỳ lạ.
Cảnh tượng xung quanh rất kỳ quặc, vừa quái lạ, lại vừa có cảm giác rất chân thực.
Hạ Trùng thậm chí còn có cảm giác có người đang nhét cái não của mình vào một cái kính vạn hoa, để mình gặp đủ mọi chuyện kỳ lạ trong một thời gian rất ngắn. Nhưng nếu bảo cô hình dung, thì cô lại cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình bị thiếu hụt, như những cảnh này không thể nào diễn tả được thành lời.
Càng kỳ lạ hơn chính là, cô cảm thấy dáng vẻ của hai người đằng trước dường như đã tập mãi thành quen.
Không những là người được Đan Binh gọi là 'Lão Nhị không có biểu hiện gì, mà ngay cả Đan Binh dường như cũng không hứng thú cho lắm.
Sao hắn lại không hoảng hốt?
Ổ cái nơi quái dị thế này, họ càng bình tĩnh, càng khiến cô cảm thấy cái đáng vẻ hoảng sợ của mình rất là kỳ lạ...
Chẳng lẽ người không bình thường chính là cô?
Hạ Trùng ôm theo đủ loại câu hỏi đi theo hai người họ xuyên qua các cảnh tượng kỳ quái, đi tới một bờ vực sâu không thấy đáy.
Lục Tân và Số Hai không chút chần chừ nhảy xuống vực, Hạ Trùng thấy thế cũng nhảy theo. Sau khi cảm giác mất trọng lực qua đi, họ phát hiện mình đã đi tới một cây cầu khổng lồ. Dưới chân là ván cầu ướt sũng, họ đi mãi, đi mãi, nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối nằm ở nơi nào.
Hạ Trùng cảm giác chân tê rần, thỉnh thoảng còn phải chạy nhanh hai bước để đuổi kịp hai người phía trước. Càng đi, cô càng cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Rốt cuộc nó nằm ở đâu?"
Số Hai dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn Hạ Trùng:
"Ở ngay đây."
"Vì cô hỏi, cho nên, nó ở ngay đây."
Trong nhất thời, Hạ Trùng không thể hiểu được rốt cuộc là hắn đang nói gì. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì đã thấy Số Hai chạy tới bên cầu rồi nhìn xuống phía dưới.
Lục Tân và Hạ Trùng đều xoa xoa mắt, chỉ nhìn thấy trong dòng sông không biết chảy từ nơi nào tới ở bên dưới lại có người. Rất nhiều người, vô số người, giới tính khác nhau, tuổi tác khác nhau, biểu tình trên gương mặt cũng khác nhau, nhưng lại có chung một màu đỏ tươi. Chúng từ ở đầu sông bên kia trôi xuống, chen chúc với nhau, rồi lại bị một sức mạnh vô hình đẩy về phía trước, cuồn cuộn chảy qua trước mặt của ba người.
Trong đám người đó có người đang hô to, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Cũng có người đang giãy dụa, nhưng không có ai có thể cập bờ.
Chúng như nước trong dòng sông, vĩnh viễn không dừng lại, luôn luôn chảy xuôi về phía trước.
"Chúng ở ngay chỗ này."
Trong lúc Lục Tân và Hạ Trùng ngơ ngác nhìn con sông lớn bên dưới thì Số Hai thấp giọng nói:
"Mỗi một người tiến vào đây đều đang ở dưới đó."
"Vì ta sợ hãi sự trống rỗng và khổng lồ của thế giới này cho nên mới muốn thoát đi. Giọng nói kia nói cho ta biết, ta có thể dẫn người thêm người đi vào, nhưng ta lại không dám, sau khi ta dẫn họ về thì họ sẽ dần dần bị đồng hóa, biến thành một bộ phận của thế giới này."
"Nhưng có một kết quả không bao giờ thay đổi, đó chính là ta vẫn cô đơn một mình."
"Vì chỉ có ta không thể đi vào con sông này..."
Lục Tân và Hạ Trùng đứng trên cầu, lẳng lặng nhìn dòng chảy từ nơi xa chảy xuống, sau đó cuồn cuộn hướng về phương xa.
Nhìn vô số người đang ở trong sông giãy dụa và kêu khóc.
Dù họ đang đứng trên bờ, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sự thống khổ của chúng.
Nhưng họ lại không biết nên thốt ra lời gì. Chỉ vẻn vẹn sự tuyệt vọng và điên cuồng của những người trong dòng sông kia cũng đã hóa thành một luồng sức mạnh vô tận ảnh hưởng tới họ. Để trái tim của họ như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng xuất hiện một cảm giác phát rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
"Đây chính là nơi xuất phát của quân đoàn Địa Ngục sao?"
Lục Tân không biết vì sao những người đến đây đều rơi vào con sông này, nhưng hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Tuy dáng vẻ của con sông này khác biệt rất lớn với quân đoàn Địa Ngục mà mình đã gặp trong thành phố Hỏa Chủng.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn nói, Lục Tân lại nhớ tới quân đoàn Địa Ngục.
Đó cũng là một 'dòng sông người' được tạo ra từ vô số cá thể, nó mênh mông và cuồn cuộn, tựa như có sức mạnh bao phủ hết tất cả.
Lục Tân có cảm giác, nếu quân đoàn Địa Ngục có phiên bản nâng cấp thì nó nhất định là con sông trước mặt này.
"Không chỉ có quân đoàn Địa Ngục."
Hạ Trùng đang đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng. Suốt cả đường đi cô luôn muốn mở miệng để hỏi chuyện, nhưng lại cứ không biết nên hỏi thế nào. Không ngờ lần thứ hai mở miệng lại là vì trả lời vấn đề cho người ta:
"Cứ đến nửa đêm, trong thành phố Hỏa Chủng đều xuất hiện một số thứ tuyệt vọng xuất hiện rồi chạy loạn khắp đường"
"Ta có một cảm giác, mấy thứ kia..."
"Rất giống với nơi này..."
"Cũng có thể...
Số Hai trả lời, nhưng dáng vẻ lại mê mang như đang nói mớ:
"Ta chỉ biết những người bị ta đưa đến đây đều sẽ trải qua một quá trình. Đầu tiên, chúng sẽ cảm thấy kích động, thậm chí hưng phấn vì nhìn thấy những đồ vật có cấp độ cao và cảm nhận được hơi thở của sự vĩnh hằng. Chúng sẽ quỳ trên mặt đất, không ngừng khẩn cầu và cảm ơn, cảm ơn vì đã được ban cho cơ hội ấy...
"Nhưng rất nhanh, chúng sẽ được nhìn thấy chân tướng của thế giới này.. ' "Sau đó, chúng sẽ bắt đầu sự khủng hoảng vô tận."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất