Chương 1424: Bậc 5
Hạ Trùng nhịn không được ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống mặt của Số Hai:
"Chúng bị ăn sao?"
"Không phải..."
Số Hai lắc lắc đầu:
"Còn đáng sợ hơn cả việc bị ăn."
"Nơi này là mộng cảnh của thần, cho nên khi những người này tới đây sẽ cảm nhận được một sức mạnh siêu việt cả cấp độ sinh mệnh của bản thân. Rất nhiều người đều cho rằng đây chính là cảm giác mà họ luôn luôn theo đuổi, cho nên chúng mới chắc chắn rằng mình đang đi tới quê hương chân thật.
"Chỉ tiếc là có một việc mà họ luôn luôn xem nhẹ, đó chính là, tuy nơi này quả thật là mộng cảnh của thần"
"Nhưng nó không phải là mộng đẹp, mà là ác mộng."
Lục Tân và Hạ Trùng nghe xong thì nhịn không được rùng mình một cái.
Họ vừa mới tới nơi này, còn chưa cảm nhận được cảm giác của sức mạnh siêu việt cấp độ sinh mệnh của bản thân Nhưng qua lời kể của Số Hai, họ cũng mơ hồ đoán được những việc mà đám người kia đã trải qua.
Đồng thời họ cũng ý thức được rằng, thế giới mà họ cho rằng chỉ có hơi quái dị này có khả năng vẫn còn ẩn chứa rất nhiều điều nguy hiểm.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hiểu sao lúc này họ lại cảm thấy thế giới kỳ lạ vỡ vụn này luôn tạo cho người ta một cảm giác khó chịu và cổ quái.
Loại cảm giác này rất khó chịu, như một người đang sốt cao, muốn ngủ mà cũng chẳng ngủ được một giấc an ủi.
Còn gì đáng sợ hơn điều này nữa?
"Nếu đã sớm biết dẫn đám người này vào cũng vô dụng, vậy ngươi còn muốn dẫn chúng vào làm gì?"
Lục Tân nhịn không được mở miệng hỏi Số Hai:
"Ngươi muốn tra tấn chúng sao?"
"Không phải."
Số Hai nghe Lục Tân hỏi xong câu đó thì hồi lâu sau mới tinh hồn lại, lắc đầu nói:
"Ngoại trừ những người đầu tiên ra thì những người khác đều là kẻ chủ động cầu xin ta dẫn chúng vào, hoặc là giọng nói kia bảo ta dẫn đến."
"Nhưng hiện tại, đã có rất nhiều người tiến vào thế giới này mà ta chẳng biết gì cả...
"Có người tiến vào mà ngươi lại không biết gì cả?"
Lục Tân nao nao nhìn Số Hai.
Số Hai ngẩn ngơ một lúc rồi mới gật nhẹ đầu:
"Có lẽ do ta không để ý."
Trong lúc Lục Tân còn đang phân biệt xem hai việc này có gì khác nhau thì Hạ Trùng lại nhỏ giọng nói:
"Ta cũng đã từng nghe qua tên của Thần Ác Mộng rồi. Nhưng không có tài liệu nào ghi chép cụ thể về nơi này, lúc chúng ta điều tra thì chỉ điều tra được Thần Ác Mộng là một ngục giam kỳ lạ. Đã từng có không ít điều tra viên xâm nhập vào Hỏa Chủng, hoặc là những người khác biến mất một cách kỳ lạ, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại..."
"Nếu nói nơi này chính là Thần Ác Mộng"
Cô dừng một chút rồi nói:
"Vậy thì trọng điểm là, sau giọng nói kia lại muốn dẫn những người đó vào đây?"
"Có lẽ..."
Nghe cô hỏi vậy, Số Hai trầm mặc một chút rồi nói:
"Là vì ta đem đồ ra ngoài?"
Lục Tân và Hạ Trùng chợt quay đầu nhìn sang.
Số Hai chần chừ hồi lâu mới nói khẽ:
"Mỗi lần hắn bảo ta dẫn người hoặc linh hồn vào thì ta đều có cảm giác nơi này thay đổi. Hoặc là nói, từ lúc ta tỉnh lại thì trên chính cơ thể ta cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi."
"Ta có thể cảm nhận được vài thứ, cũng có thể dùng trí tưởng tượng của mình thay đổi vài thứ"
"Lúc đầu ta chỉ có thể dẫn một hai người vào, nhưng sau này ta lại cảm giác ta có thể đưa cả một cái thành phố vào"
"Lúc ta tỉnh dậy, nhìn thấy những người chung quanh thì ta cảm giác chúng như một cái máy."
"Mà ta lại có thay đổi sức mạnh tinh thần của chúng, biến nó mạnh hơn, yếu đi, thậm chí là biến mất."
"Ta có thể thay đổi mọi thứ của những người mà ta đã cảm ứng được."
"Ta có thể để cho họ nói lời mà ta muốn nói, làm những chuyện mà ta muốn làm, và họ đều sẽ xem đó là một việc hiển nhiên"
"Thậm chí, ta còn có thể thay đổi thế giới thành dáng vẻ mà ta muốn"
Giọng tự thuật của Số Hai vô cùng bình tĩnh:
"Ta không biết điều này đại biểu cho gì"
"Nhưng giọng nói kia từng chúc mừng ta. Hắn nói khi tất cả những người trên thế gian đang núp trong tầng hầm xem những sinh vật trên nấc thang thứ ba là tín ngưỡng cao thượng, thì ta đã dễ dàng đạt tới nấc thang thứ năm..."
"Hắn nói, nếu ta nguyện ý, thì ta sẽ trở thành một 'vị thần' có thể tự do đi lại trong thành phố"
Lúc Số Hai nói những lời này thì thanh âm không có chút chập chùng nào.
Phảng phất như hắn đã sớm quen thuộc với việc này, cho nên đã không cảm xúc hay cảm giác gì nữa.
Nhưng Lục Tân và Hạ Trùng thì càng nghe càng hoảng sợ, thẳng đến khi một số chữ xuất hiện thì cảm giác sợ hãi này mới lên tới đỉnh cao.
Hạ Trùng thậm chí nhịn không được hô lên:
"Nấc thang thứ năm?"
"Cùng bậc với đất nước ảo tưởng? !"
"Ngươi có thể trực tiếp dùng sức mạnh tinh thần của mình để khống chế hành động và suy nghĩ của tất cả những người xung quanh?"
"Ngươi, ngươi có thể trực tiếp chuyển dời một thành phố tới thế giới này?"
"Thành phố thế nào? Có lớn không? Có lớn như thành phố Hỏa Chủng không?"
"Còn có, còn có, ngươi nói ngươi có thể biến thế giới thành bộ dáng mà ngươi muốn nghĩa là sao?"
"Ngươi có thể thay đổi thế giới hiện thực... Thuộc tính của thế giới hiện thực sao?"
Trong lúc Hạ Trùng đang hoảng sợ thì Lục Tân cũng không kiểm được sự sợ hãi cả bản thân. "
"Thật đáng sợ...