Mặt Trăng Đỏ

Chương 1427: Ác Mộng Thức Tỉnh

Chương 1427: Ác Mộng Thức Tỉnh


Trong lúc Hạ Trùng sắp phát điên thì Lục Tân lại trầm mặc, chỉ im lặng nhìn Số Hai.
"Ngươi điên rồi sao?"
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng:
"Ngươi muốn ta giết ngươi?"
"Đúng thế"
Số Hai quay đầu nhìn Lục Tân, trên gương mặt mê mang tái nhợt của hắn giờ đây lại có thêm chút thần sắc kích động:
"Số Chín, ta chết không được, vì ta sẽ luôn sống lại trong cơn ác mộng này. Nó sẽ cứ tiếp tục như thế mãi đến khi ta lớn lên. Ta chỉ muốn thoát khỏi nó, nhưng dần dần, ta mất đi hy vọng, ta từng nghĩ mình sẽ mãi mãi bị vây nơi đây."
"Có lẽ, phương pháp duy nhất để ta thoát khỏi chính là cái chết"
"Người khác không giết được ta, chỉ có ngươi là có thể, Số Chín, người đã từng làm rồi mà?"
Nếu ngay từ đầu, hai người chỉ xem hắn đang nói đùa, nhưng hiện tại đã không còn ai nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.
Cho dù là Lục Tân, hay là Hạ Trùng, thì đều cảm nhận được sự hưng phấn khi Số Hai nói câu này.
Hắn thậm chí còn dù hai tay nắm lấy vạt áo của Lục Tân, rồi ngẩng đầu cầu xin.
"Ta không thể."
Lục Tân thoát khỏi tay của hắn, khó xử nói:
"Ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
"Ta...
Môi mỏng của Số Hai run rẩy, sau đó vô lực buông cánh tay đang nắm lấy vạt áo của Lục Tân ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Lục Tân, thấp giọng nói:
"Số Chín, ngươi thay đổi rồi, ngươi càng lúc càng giống người hơn"
Câu nói này lập tức quấy lên một cơn sóng dữ trong lòng của Lục Tân.
Hắn không khỏi nhìn về phía Số Hai, rất lâu sau, mới nói:
"Ngươi thì chẳng thay đổi gì nhiều"
"Ta không có cơ hội để thay đổi."
Số Hai thấp giọng nói:
"Thật ra ta nên sớm đoán được. Lúc đó, khi viện trưởng từ bỏ ta thì cũng đã chứng minh ta không còn trị liệu được nữa. Lúc ấy hắn nói mỗi đứa trẻ sống trong cô nhi viện như chúng ta đều có chút vấn đề. Hắn đã từng nói hắn sẽ chữa khỏi cho chúng ta, nhưng hắn cũng đã nói, hắn rất xin lỗi ta, vì vấn đề của ta hắn trị không hết, cho nên hắn chỉ có thể xin lỗi."
"Viện trưởng..."
Lục Tân trầm mặc, nhưng cũng không nói về chuyện của viện trưởng trước mặt Số Hai.
Chỉ có thể nói, lời Số Hai nói đều là đúng.
Trong cô nhi viện, mỗi một đứa trẻ đều có vấn đề riêng của mình. Ví dụ như Số Hai muốn thoát khỏi ác mộng, lại như...
Nghĩ đến chuyện này, họ đều nhìn nhau không nói, tâm trạng cũng cảm thấy bị đè nén.
Lục Tân im lặng, nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng.
Số Hai cũng nhìn ra ý từ chối của Lục Tân, chút kích động vừa mới sinh ra trong mắt dần dần biến mất.
Bỗng nhiên, ở nơi xa bất chợt truyền tới tiếng thì thầm quái dị.
Lục Tân lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong thế giới không trọn vẹn này, ở phía xa xa đang có một dòng loạn lưu tinh thần lại ào tới.
Thế giới chung quanh dường như cũng bị nó ảnh hưởng.
Họ đứng trên câu, nghe đằng xa truyền tới tiếng kẽo kẹt mơ hồ, phảng phất như mặt đất đang rung động.
Hoặc là nói, không phải ở mặt đất, mà là trong lòng đất, dường như có thứ gì đó đang tỉnh lại.
"Đó là gì vậy?"
Lục Tân vội nhìn Số Hai.
"À, là ác mộng, nó đang thức tỉnh...
Dường như Số Hai rất quen thuộc với việc này, hắn nói:
"Khi ác mộng đã hình thành thì không phải là không có cách nào thay đổi. Nó thật ra là một thật thể lưu động như vòng xoáy, có khi thì lưu động với tốc độ nhanh, có khi thì lại lưu động với tốc độ chậm. Nói tóm lại, khi có người tiến vào, họ đều sẽ bị cuốn vào trong cơn ác mộng này."
"Đây chính là nỗi sợ chân chính bên trong ác mộng mà ngươi nói?"
Lục Tân rất nhanh đã hiểu được ý của số 2, nên vội hỏi.
"Đúng thế"
Số Hai nâng gương mặt tái nhợt của mình lên:
"Số Chín, ngươi vẫn thông minh như xưa."
"Hiện tại là thời điểm để nói mấy chuyện này sao?"
Cũng vào đúng lúc này, Hạ Trùng nhịn không được hét to:
"Chuyện gì thế này?"
Cô vừa nói, vừa phí sức rút chân mình lên.
Lúc này, Lục Tân mới phát hiện chân của mình đã bắt đầu hòa tan vào mặt cầu ở một mức độ nhất định.
Như cây cầu lớn này đang muốn biến họ thành chất nhầy của nó, cũng như thế giới này đang muốn thôn phệ họ.
Hắn cũng vội rút chân mình lên. Ngẩng đầu nhìn thì phát hiện thế giới chung quanh đã bắt đầu vặn vẹo. Và cũng vào lúc hắn định mở miệng nói gì đó thì dòng loạn lưu tinh thần ở đằng xa đã ập tới, nuốt hắn, Hạ Trùng và Số Hai vào bên trong.
"Ong ong ong...
Đủ loại tiếng động và ảo giác không thể nào hình dung lập tức tràn vào trong óc hắn.
Trong một giây này, Lục Tân cứ ngõ như đang có một vạn người đang đồng thời nói chuyện trong đầu hắn, có mười vạn suy nghĩ khác nhau đang thuận theo mạch máu, chen vào trong đầu óc và chiếm cứ toàn bộ giác quan của hắn.
Đây là một cảm giác không có cách nào hình dung, như đang có một dòng chất lỏng màu đỏ đột nhiên rót vào một bầu nước trắng.
Lại như cơ thể đột nhiên bị tách ra thành từng hạt, bị cô lập, sau đó bị một thứ gì đó rà quét.
Cảm giác mất trọng lực đột nhiên xông thẳng lên đầu.
Lục Tân cảm giác như mình đang ngã vào một vực sâu tĩnh mịch, lại như đang bay vào vũ trụ bao la.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất