Chương 559: Bách Quan Đại Nộ! Tuyệt Không Đồng ý! Cố Ngôn Giận Dỗi Mắng Chửi Hứa Thanh Tiêu, Kết Quả… (1)
Dân chúng căn bản không tin chuyện này là do Hứa Thanh Tiêu đề ra.
Nhưng sau một khắc, sau khi thông cáo được dán lên, ghi rõ Hứa Thanh Tiêu chính là người chịu trách nhiệm chuyện này.
“Các ngươi nhìn xem, ta đã nói là do Hứa Thanh Tiêu mà.”
“Đúng, là Hứa Thanh Tiêu.”
“Không ngờ tới hắn lại đi cấu kết với thương nhân.”
Có người mở miệng, chỉ trích Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là giọng của bách tính lập tức vang lên lần nữa.
“Mẹ nó ngươi lại đánh rắm rồi. Hứa đại nhân đang chịu tội thay đấy, sao hắn có thể làm ra loại chuyện này? Các ngươi thật đúng là ngu xuẩn, Hứa đại nhân đắc tội với nhiều người như vậy, việc này rõ ràng là đang có người âm thầm ra tay, muốn thừa cơ hãm hại Hứa đại nhân.”
“Các vị tuyệt đối đừng bị mắc lừa nhé, Hứa đại nhân là ai, trong lòng bách tính chúng ta đều rõ cả.”
Có người hét to ủng hộ Hứa Thanh Tiêu. Lời nói này trong nháy mắt đã được rất nhiều người ủng hộ.
“Đúng vậy, đúng vậy, Hứa đại nhân không thể nào là loại người này được.”
“Không sai, Hứa đại nhân làm quan thanh liêm, sau có thể làm ra loại chuyện này.”
“Ta còn đang thắc mắc Hứa đại nhân làm nhiều chuyện như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, nhưng tại sao lại không có ai gây phiền phức cho Hứa đại nhân, thì ra bọn họ đang chờ sẵn rồi này.”
“Các vị, chúng ta đừng nên bị mắc lừa cứ yên lặng theo dõi tình hình trước. Ta cảm thấy có người muốn mượn cơ hội này làm cho chúng ta căm hận Hứa đại nhân. Chúng ta dùng lương tâm mà xem, Hứa đại nhân một lòng vì dân, sao sẽ hại bách tính chúng ta được?”
“Đúng vậy, chỉ nói đến công trình guồng nước kia, ta đã cố ý đi đến phủ Nam Dự một chuyến, ban đầu phủ Nam Dự có rất nhiều ruộng hoang, bây giờ tất cả đều đã dùng được hết cả, nguồn nước đầy đủ. Bây giờ Hứa đại nhân đang muốn làm với quy mô lớn, nhưng có gian thần lại không muốn nhìn thấy Đại Ngụy chúng ta phồn vinh, cấu kết với địch quốc, chúng ta không thể mắc lừa được.”
“Ủng hộ Hứa đại nhân, không nên nói lung tung. Đặt tay lên ngực tự hỏi mà xem, có mấy vị đại nho lập ngôn vì bách tính? Hứa đại nhân lập ngôn là vì bách tính, nếu như chúng ta vì chuyện này mà hiểu lầm Hứa đại nhân, bị mắc lừa, vậy thì chúng ta đều là những kẻ có tội.”
Không thể không nói dân ý của Hứa Thanh Tiêu tại kinh đô quả thật là cao đến tận trời, chỉ cần là chuyện mà Hứa Thanh Tiêu làm thì dân chúng đều sẽ ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện, nếu như có người nói xấu Hứa đại nhân thì bọn họ tuyệt đối không cho phép.
Ai nói Hứa đại nhân không tốt thì người đó chính là đang muốn hại Hứa Thanh Tiêu.
Trong lúc nhất thời.
Tâm tình của một số người cực kỳ phức tạp, bọn họ muốn dựa theo dư luận mắng Hứa Thanh Tiêu để cho bách tính phỉ nhổ hắn, nhưng lại phát hiện là không thể dùng được.
Chỉ cần ngươi nói Hứa Thanh Tiêu một câu không tốt thì sẽ dẫn đến một đám người tìm ngươi gây phiền phức ngây lập tức.
Vậy thì còn chơi thế nào nữa? Hoàn toàn không còn cách nào.
Còn dân chúng bàn tán thì trên cơ bản là rơi vào một vòng lặp lại vô hạn.
Chuyện xảy ra.
Có phải là do Hứa Thanh Tiêu hay không?
Phải hay là không phải?
Không phải? Vậy thì chỉ có thể bị mắng đến chết.
Còn phải? Ngươi đang nói láo, người này đúng là có vấn đề, có ai không, tên này dám vũ nhục Hứa đại nhân, người đâu mau bắt hắn lại, đưa đến nha môn Hình bộ đi, lại dám nói xấu mệnh quan triều đình.
Chính là hai loại kết quả này.
Rất nhiều người than mệt trong lòng. Bình thường tung tin đồn, dẫn dắt dư luận thì chẳng có chút áp lực nào cả.
Nhưng đến phiên bản lan tin đồn cho Hứa Thanh Tiêu thì tất cả mọi người đều ngẩn ra, thậm chí chỉ cần là chuyện của Hứa Thanh Tiêu thì bọn họ sẽ không nhận nữa. Không phải là gan không đủ lớn nhưng chủ yếu là do đám bách tính này sẽ bắt trói người ta lại thật đó.
Chuyện này ai mà chịu cho nổi?
Mà cùng lúc đó.
Trong kinh đô Đại Ngụy, tại một mật thất, có rất nhiều giọng nói vang lên.
Ba người Hoài Ninh thân vương đang ngồi, Trấn Tây vương đã đi rồi, hắn là phiên vương, không thể ở lại kinh đô lâu được.
“Hứa Thanh Tiêu đúng thật là ngu xuẩn, vậy mà lại mở một con đường lớn cho thương nhân, muốn bán chức quan kiếm ngân lượng. Loại người như hắn sao lại được vinh dự tôn xưng là đại tài vạn cổ? Đứa trẻ ba tuổi cũng không dám nghĩ đến chuyện này đúng không? Còn buồn cười hơn là hôn quân kia lại đồng ý đấy, buồn cười thật.”
“Ừ, Hứa Thanh Tiêu bán quan chức kiếm ngân lượng, lấy đó bổ khuyết vào công trình guồng nước đang thiếu bạc, quân vương đồng ý cũng đủ để chứng minh ả ta chính là một hôn quân.”
Hai người mở miệng, thay nhau cười lạnh nói.
Nhưng Hoài Ninh thân vương thì lại không cười, ông ta cau mày nói:
“Tên hôn quân này thà rằng bán quan cũng muốn mở rộng công trình guồng nước, các ngươi không thấy cảnh giác sao?”
Hoài Ninh thân vương nói vậy.
Tâm tư ông ta còn đang đặt trên chuyện công trình guồng nước. Vương triều Đại Ngụy khai sáng thiên cổ kỳ đàm, công khai bán chức quan cho thương nhân, chuyện này truyền ra quả thật là rất mất mặt xấu hổ.
Nữ đế không ngốc, nhưng nàng lại cứ khăng khăng như thế, điều này chứng minh Nữ đế cực kì quan tâm đến công trình guồng nước kia.
Nếu không sao lại làm như vậy.
Bán quan? Đây đúng thật là một chuyện cười lớn. Lúc Đại Ngụy nghèo khó, Võ đế bắc phạt thất bại, quốc gia khốn khổ vô cùng cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện bán chức quan.
Kết quả thế mà Nữ đế lại đồng ý, mặc dù nói cho hay một chút là không cho thương nhân cầm quyền gì đó, nhưng nói đến cùng vẫn chỉ là bán quan.
Hơn nữa chính Nữ đế lại cho phép hậu đại của thương nhân được ưu tiên trúng tuyển vào các thư viện lớn, điều này đã hoàn toàn gây nên sự phẫn nộ trong dân chúng.
Bách tính vốn đã rất khổ cực, chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng nên một hậu nhân có thể dựa vào đọc sách để trở mình, kết quả là hậu đại của thương nhân lại có thể được ưu tiên trúng tuyển vào các thư viện lớn, danh ngạch ưu tiên trúng tuyển vào các thư viện lớn có hạn đấy.
Ngươi lại cho ưu tiên như vậy, sao bách tính có thể không tức giận được?
“Hoài Ninh vương, điều ngươi nói chúng ta điều hiểu, nhưng vấn đề là một khi chuyện này thành rồi thì không biết sẽ có bao nhiêu thương nhân trong thiên hạ đồng ý đưa tiền, không đưa nổi một trăm triệu lượng, vậy một vạn lượng còn không nổi sao? Chuyện này làm sao mà ngăn lại đây?”