Chương 565: Bách Quan Đại Nộ! Tuyệt Không Đồng ý! Cố Ngôn Giận Dỗi Mắng Chửi Hứa Thanh Tiêu, Kết Quả… (7)
Đợi sau khi Trương Như Hội rời đi.
Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì còn phải rèn thanh kiếm dân tâm.
Một khi rèn thành công.
Hoài Ninh thân vương con khỉ khô.
Phiên vương các nơi con khỉ mốc.
Văn cung Đại Ngụy cái quỷ gì đó.
Tất cả đều chỉ là chó má, đoán chừng đến lúc đó đến cả Nữ đế cũng phải nhường cho mình ba phần.
Đương nhiên đây chỉ là chút suy nghĩ lệch lạc của Hứa Thanh Tiêu thôi. Nếu là như vậy thì ngược lại mình sẽ nguy hiểm.
Cứ như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong cung đình Đại Ngụy.
Rất nhiều quan viên vẫn còn ngồi chết dí trong đại điện.
Bên ngoài, bách tính cũng đang hùng hùng hổ hổ muốn hỏi cho rõ ràng đến cùng là ai đưa ra chủ ý ngu ngốc kia.
Nhưng trong Thủ Nhân học đường, hết rương này đến rương khác ra ra vào vào.
Quan viên Hộ bộ tăng giờ làm việc để xử lý hết.
Hôm nay là ngày Thái Bình thi hội tan tiệc nhưng bởi vì xảy ra chuyện này mà phải trì hoãn thêm mấy ngày.
Dù sao triều đình đều đã cãi vã náo loạn lên rồi, còn lo Thái Bình thi hội hay không thi hội gì đó?
Tài tử mười nước muốn rời khỏi Đại Ngụy, muốn trở về tính toán lại một hồi.
Nhưng Binh bộ lại không cho, Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh rồi, bọn họ không thể đi được.
Lúc này, tài tử mười nước có hơi buồn bực.
Muốn mở miệng mắng ra vài câu nhưng lại không dám.
Chỉ có thể ngồi lại nơi ở, tìm mấy bằng hữu giải khuây.
Đến đêm khuya, bát thương phái người mời Hứa Thanh Tiêu tham gia gia yến nhưng Hứa Thanh Tiêu đã từ chối từng người một, nhất là ba thương Tấn, Cán, Huy, trực tiếp không gặp. Nhưng năm thương còn lại thì ít nhất Hứa Thanh Tiêu cũng hẹn với họ một câu để lần sau gặp.
Cho nên ba thương Cán Tấn Huy có chút buồn bực.
Đến hôm sau.
Học đường Thủ Nhân.
Ngay khi người trong Hộ bộ vừa mới thanh toán xong hồ sơ của tất cả những người xin gia nhập trong kinh thành.
Vốn cho rằng có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Kết quả từng rương hồ sơ khác lại xuất hiện.
Là hồ sơ xin gia nhập của mấy chục tòa thành phủ chung quanh kinh đô.
Hộ bộ lại bắt đầu làm thêm giờ một lần nữa.
Mà một ngày này, bệ hạ không vào triều, nhóm bách quan ngồi cả ngày, hết sức yếu ớt nhưng Nữ đế căn bản là không quan tâm.
Cũng làm cho bách quan càng thêm phẫn nộ.
Mà ngày ngày lại trôi qua rất nhanh.
Nhưng khó chịu nhất vẫn là Hộ bộ, bởi vì bọn họ vẫn ngồi tính tiền mà Hình bộ lại mang từng rương hồ sơ tới.
Tốc độ này quá nhanh, từ khi nào mà hiệu suất của quan sai các nơi lại nhanh như vậy?
Cẩn thận nghe ngóng một phen mới biết được không phải là do quan sai các nơi đưa tới mà là do thương nhân các nơi dùng tiền nhờ người đưa tới.
Những thương nhân này đều sợ mình tới chậm thì sẽ không tranh được.
Đến cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu không thể không để cho tất cả mọi người trong Hộ bộ cùng nhau ngồi lại tính sổ sách, dù sao thì Hộ bộ Thượng thư cũng đang tranh đấu với Nữ đế, không xen vào được.
Bây giờ quan viên lớn nhất Hộ bộ chính là Hứa Thanh Tiêu.
Chẳng qua toàn bộ Hộ bộ đều tới cũng vô dụng thôi, dưới tình huống phải thay phiên làm ba ca thì hoàn toàn không đủ.
Từng rương từng rương chồng chất như núi.
Thật sự không còn cách nào, Lý Thủ Minh mang một nhóm người đọc sách đến, sau khi học xong thuật tính toán thì ngày thứ hai sẽ có thể bắt đầu tính toán, mặc dù tính vẫn còn chậm hơn nữa lại còn phải kiểm tra lại nhiều lần nhưng mà mặc kệ, có thể giảm được phần nào áp lực.
Kết quả là.
Liên tiếp năm ngày.
Đến cả thọ đản của nữ đế cũng bị chậm trễ mấy ngày.
Trong năm ngày này, Nữ đế không vào triều.
Văn võ bá quan thật sự không chống đỡ nổi nữa, bọn họ tuyệt thực, ngồi yên trong điện, thậm chí có quan viên còn gào khan cổ họng, muốn đập đầu tự sát trong đại điện.
Nhưng lại bị thị vệ ngăn lại trực tiếp đưa vào phủ đệ, nói với đối phương rằng muốn chết thì chết ở nhà đi, sau đó liền không có sau đó nữa.
Dù sao thì chết trên điện Kim Loạn ít nhất cũng được coi như thiên cổ lưu danh, chết trong nhà thì không hay rồi, nhất là khi nhìn thấy thê nhi trong nhà còn có phụ mẫu, ai lại tình nguyện đi chết chứ.
Cuối cùng.
Lại qua thêm hai ngày.
Cuối cùng số lượng rương cũng không giống như những ngày trước đó nữa, mấy chục rồi lại mấy chục cái được đưa tới, số lượng đã ít đi rất nhiều, đại đa số đều là của các thương nhân ở những vùng đất xa xôi.
Nhưng hồ sơ xin thì vẫn chồng chất như núi, phải trưng dụng hai nơi bên ngoài làm kho công văn.
Một ngày này.
Văn võ bá quan rốt cục trở về.
Bọn họ thật sự là chịu không nổi.
Đồng thời cũng biết một việc.
Bây giờ nữ đế làm thật đấy, cứ tiếp tục bướng bỉnh thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, ít nhất thì cũng phải gặp được bệ hạ mới được chứ?
Lại thêm đất nước còn có nhiều chuyện cần phải xử lý như vậy.
Vẫn nên về trước thôi, chờ đến khi gặp bệ hạ rồi tính tiếp.
Dù sao chuyện này lúc nào cũng có thể hết hiệu lực, chỉ cần không dùng tiền thì tất cả đều dễ nói.
Nghĩ tới đây, mọi người nhao nhao rời đi.
Có người dẫn đầu rời đi mà nhất là Lục bộ Thượng thư lần lượt rời đi thì những người còn lại cũng thức thời, tiếp tục ở lại nơi này chỉ là chờ đợi một cách ngốc nghếch mà thôi.
Nhưng lần này, văn võ bá quan rất giận.
Thật sự rất giận.
Mặt của Lục bộ Thượng thư đều đen như đáy nồi.
Sắc mặt của nhóm võ tướng ai nấy cũng đều rất khó coi.
Đây là cảnh tượng cực kì hiếm thấy ở Đại Ngụy.
Văn võ bá quan có cùng chung mối thù.
Bọn họ thật sự rất tức giận.
Đây vốn chẳng phải chuyện đùa.
Thậm chí khi sắp rời cung, Trầm Chính Nho lại còn để lại một câu nói:
“Con đường thương quan! Không thể thông được!”
“Nếu không, giang sơn Đại Ngụy sẽ tràn ngập nguy hiểm!”
Trần Chính Nho nói rất chân thành, từ điểm này cũng đã chứng minh được một điều.
Dù ông ta có chết!
Cũng không thể nào đồng ý cho phép nữ đế mở rộng con đường quan thương.
Mà giọng nói của ông ta cũng truyền vào trong tai nữ đế.
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế ngắm nhìn bầu trời màu xanh thăm thẳm.
Mặt không cảm xúc
Nhưng sau một khắc, ánh mắt nàng lại hướng về phương bắc.
Đó là hướng của học đường Thủ Nhân.