Chương 69: Có cách
Hà Hình Sầu ho khan một tiếng:
-Người anh em Lý…quả nhiên là hào sảng, nếu như cậu không để bụng vậy thì để tôi đi, động tác của tôi có thể nhanh hơn chút đó.
-Vậy cũng được.
Lý Ngang gật gật đầu, lui ra sau vài bước, thấy Hà Hình Sầu từ trong thành thanh balo lấy ra một thứ màu đỏ tím giống như bóng bay, để nó lên miệng thổi vài lần cho phồng lên rồi ném vào cái xác khổng lồ của Sơn Tiêu.
Ầm!
Bóng bay nổ tung, màng màu đỏ tím chặt chẽ trùm lấy trên thi thể của Sơn Tiêu, không ngừng buộc chặt thu nhỏ lại, cuối cùng đem Sơn Tiêu giống như ngọn núi to đè ép thành một chiếc xe van lớn như vậy.
-Các bộ phận trên cơ thể của những sinh vật siêu phàm chỉ có thể bán được giá rẻ ở trung tâm mua sắm.
-Nếu như mọi người tin tưởng tôi, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ đưa thi thể của Sơn Tiêu đến viện hàn lâm khoa học đánh giá trị cái thi thể này, quy ra G-coin hoặc tiền mặt sau đó chia đều cho mọi người.
Hà Hình Sầu nhìn thoáng qua mọi người, cười nói:
-Theo thông kệ thì một xác quái vật chia thành năm phần, mỗi phần có thể nhậm được 300 điểm G-coin hoặc là 3 triệu nhân dân tệ.
-G-coin có thể trực tiếp chuyển qua bạn bè trong trò chơi, trong khi thanh toán tiền mặt thì có hơi rắc rối hơn một chút, nhân viên công tác của Cục Đặc Sự sẽ đặt gói tiền mặt vào nơi được chỉ định và mọi người tự đến lấy. Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, toàn bộ quá trình sẽ không có giám sát, bắt giữ, Cục Đặc Sự đối với những người chơi lương thiện, tử tế, thì thường có những chính sách đối xử tử tế.
Bao, bao nhiêu?
Lý Ngang đã quen với nghèo nàn không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, hoàn toàn không nghe tiếp sau đó Hà Hình Sầu nói cái gì.
Dù ngay từ đầu hắn đã đoán được những sinh vật siêu phàm có giá chính thực cực kỳ cao, dù sao tiền mặt cũng có thể in ra bất cứ lúc nào mà những sinh vật siêu phàm này không phải lúc nào cũng có được.
Nhưng Lý Ngang nghe tới số tiền mặt kèm theo “hàng triệu”, hắn không khỏi phấn khích.
3 triệu đó, 3 triệu, hắn cần bao nhiêu buổi gia sư cho tên nhóc xấu xa nhà hàng xóm mới có thể kiếm được khoản tiền như vậy chứ.
Nhiều tiền như vậy sau này một bữa cơm cũng có thể mua hai chén bánh bột lọc rồi, một phần ăn một phần ngược lại…
Đột nhiên trời đất nổi sóng, Lý Ngang đang trong cơn kích động dâng trào, đột nhiên nghĩ tới việc trong sân có nhiều yêu ma như vậy nhưng đều bị Sài Thúy Kiều ăn sạch trơn rồi.
Nhiều yêu ma như vậy, có thể bán được bao nhiêu tiền…Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Trái tim rướm máu, Lý Ngang kìn nén nước mắt xuống, nhìn đám người Hà Hình Sầu đang thương lượng phân chia bát Phật màu tím do Sơn Tiêu để lại như thế nào, và còn thiếu một khối của chày Kim Cương Hàng Ma.
Trong số hai đồ trang bị này, không thể nghi ngờ đều có thể ngưng tụ linh khí, bát Phật màu tím thúc đẩy việc tu hành, sau khi trao đổi xong, Hà Hình Sầu thay mặt Cục Đặc Sự lấy mỗi người 400 điểm để mua bát Phật màu tím và 200 điểm để mua chày Kim Cương Hàng Ma.
Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn.
Ánh trăng đìu hiu cô độc, ngôi đình tàn tạ đổ nát, trên mặt đất đầy máu tươi hòa lẫn với nước bùn.
Đây là phong cảnh thích hợp để hát khúc “Tiễn đưa”.
Sài Thúy Kiều ôm lấy bộ xương của bản thân, thỏ thẻ nói:
-Công tử phải đi rồi sao?
-Ừm.
Lý Ngang gật đầu.
-Hôm nay chia tay, chẳng biết lúc nào mới có thể nghe thấy tin tức của công tử.
-…Rồi ắt có ngày gặp lại, chỉ cần còn sống, chung quy sẽ còn thấy nhau. Lý Ngang thở dài:
-Sau này tiểu thư có dự định gì?
-…
Đôi mắt Sài Thúy Kiều ảm đạm, mẹ của cô mất sớm, bố thì xem cô như công cụ giao dịch của gia tộc, còn người chồng trên danh nghĩa của cô, cũng đã sắp xếp lễ cưới từ lâu, cưới một người vợ khác.
Thế gian rộng lớn, nhưng nào có chỗ cho cô hồn dã quỷ sống yên phận?
-Thù oán đã báo, ta cũng không còn tâm nguyện gì.
Sài Thúy Kiều gượng cười nói:
-Thứ như ta bởi vì căm ghét phẫn uất mà trở thành lệ quỷ, sau khi báo thù xong, không còn tâm nguyện, thì sẽ tự tiêu tan, nếu muốn sống cũng chỉ có thể tìm một nơi âm khí dồi dào để ẩn núp.
-Không muốn đi đầu thai sao?
Lý Ngang khẽ nói:
-Hòa thượng Tuệ Bẩm dù gì đi nữa cũng là thiền sư có bản lĩnh, nhân lúc còn sớm, nhờ anh ta niệm chú Vãng Sinh.
Sài Thúy Kiều cười khổ nói:
-Đã rất lâu rồi không nghe được tin tức gì của Âm Ti, những quỷ sai theo sổ Sinh Tử đến tìm cô hồn dã quỷ, giúp đỡ đầu thai chuyển kiếp, tất cả đều không thấy bóng dáng.
-Luân hồi đình trệ, lục đạo đứng im, sau khi người bình thường chết đi, hồn phách hoặc biến thành cô hồn dã quỷ, hoặc bay về phía Cực Bắc Thiên Ngoại, cũng không thấy tăm tích.
-Cho dù thiền sư có pháp lực vô biên, cũng chẳng cách nào siêu độ hết vong linh đi về Âm Tào Địa Phủ.
-Âm Ti không có tin tức? Lục Đạo Luân Hồi dừng hẳn?
Lý Ngang lờ mờ ngửi thấy mùi của chuyện lớn, nhưng trước mắt thật sự không phải cơ hội tốt để tra hỏi, do dự chốc lát nói:
-Vậy tự bản thân cô có thể tìm được nơi âm khí dồi dào không?
-Khó lắm.
Sài Thúy Kiều lắc đầu nói:
-Những nơi có âm khí tụ hội như chiến trường xưa, mộ cổ, đã bị quỷ già chiếm cứ, nào có thể cho kẻ khác xâm phạm lãnh địa của mình…
-Cách duy nhất để xâm nhập vào lãnh địa là lấy nó, trở thành vợ của những con quỷ già xấu xí không chịu nổi, đối với ta mà nói, việc lấy ông già họm hẹm chẳng bằng chết quách đi cho xong.
-…Ta có một cách, có thể gượng ép vong linh không tiêu tan.
-Hả?
Sài Thúy Kiều trợn to mắt:
-Cách gì?
-Là nó.