Chương 379: Ta có chuyện muốn báo
"Ông chủ, ngươi làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao lại đập đồ?"
Mọi người nối đuôi nhau vào, nhìn bệnh phòng lộn xộn, đều sợ ngây người.
Lữ Mặc Bạch gào thét: "Các ngươi vào đây làm cái gì? Ai cho các ngươi vào? Cút ra ngoài! Toàn bộ cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi! Cút đi! Đều cút hết cho ta!"
Trợ lý xua tay, thở dài nói: "Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, đợi ông chủ phát tiết xong rồi nói!"
Mọi người gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
Mà lúc này, phòng bệnh vẫn truyền ra âm thanh đập phá đồ. Binh binh binh binh…
Vô cùng ồn ào!
Khi không còn thứ gì có thể đập nữa, Lữ Mặc Bạch mới bình tĩnh trở lại.
Một tay run rẩy giơ cái điện thoại- thứ duy nhất hoàn hảo không tổn hao gì lên, trong nội tâm tràn đầy sợ hãi và bàng hoàng.
"Ta biểu hiện bết bát như vậy, không biết Thanh Nguyệt sẽ nhìn ta như thế nào?"
Vốn dĩ, hắn đang định vào thời điểm rực rỡ nhất của buổi biểu diễn, bộc lộ thân phận của mình với Lãnh Thanh Nguyệt.
Kết quả, buổi biểu diễn lại rối loạn một vòng, hắn còn bị đánh nhập viện, trở thành trò cười cho toàn dân, mất mặt vô cùng!
Hiện tại, cũng không còn mặt mũi nào gặp Lãnh Thanh Nguyệt!
Nhưng mà, do dự hồi lâu, hắn ta vẫn quyết định gửi tin nhắn wechat qua.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, sau khi ngươi xem buổi biểu diễn của Lữ Mặc Bạch, có cảm tưởng gì?
Thanh Nguyệt: Còn có thể có cảm tưởng gì chứ? Bết bát quá!
"A ~~"
Một câu nói kia, nặng nề đập vào trái tim của Lữ Mặc Bạch, khiến cho hắn ta đau khổ rên rỉ lên.
"Ta biết ngay mà! Biểu hiện của ta, lại khiến cho Thanh Nguyệt thất vọng rồi!"
"Đừng nói là nàng! Bản thân ta cũng rất thất vọng!"
"Tại sao ta lại biến thành dáng vẻ này chứ?"
Lúc này, điện thoại phát ra âm thanh tích tích, thì ra là Thanh Nguyệt lại gửi tin nhắn wechat tới.
Thanh Nguyệt: Nói thật, ta đã xem qua rất nhiều buổi biểu diễn, nhưng lại chưa từng có buổi biểu diễn nào bết bát như vậy! Ta ở ven đường tùy tiện kéo một người lên sân khấu, có thể còn xuất sắc hơn Lữ Mặc Bạch!
"A ~~" Lữ Mặc Bạch lại bị đâm một đao, đâu khổ kêu lên.
Thanh Nguyệt: Vốn dĩ ta vẫn rất sùng bái Lữ Mặc Bạch, cảm thấy hắn có tài hoa, hát nhảy đều tốt, là một nhân tài vô cùng hiếm thấy! Kết quả hiện tại xem ra, ta thật sự là bị mù mắt rồi!
"A ~~" Lữ Mặc Bạch lại đau khổ kêu lên.
Thanh Nguyệt: Người khác nói hắn là siêu sao hàng nhái, ta cũng cảm thấy người khác khen hắn! Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, hắn còn không biết xấu hổ mời ta đến xem buổi biểu diễn của hắn? Hắn là cố ý mời ta xem hắn mất mặt sao?
"A ~~"
Lữ Mặc Bạch càng đau khổ hơn.
Thanh Nguyệt: Đúng rồi, Mặc Bạch, ngươi nói buổi biểu diễn trên có kinh ngạc vui mừng, kinh ngạc vui mừng là cái gì? Tại sao ta chỉ có kinh, chứ không có vui mừng?
Lúc này, Lữ Mặc Bạch không nhìn điện thoại nữa. Hắn ta đã tự khoá máy phiền muộn rồi!
Lúc này, trong một quán bar náo nhiệt, long vương Triệu Thiên đang mua vui đêm khuya.
Từ sau khi phương diện đầu tư ô tô nguồn năng lượng mới phát sinh sai lầm to lớn, làm hại Triệu gia tổn thất lợi nhuận hơn một trăm tỷ, khiến cho các tộc lão của Triệu gia vô cùng bất mãn, thế là huỷ bỏ thân phận người thừa kế của hắn ta.
Đòn đả kích này đối với hắn ta mà nói, không thể nói là không nặng!
Cần phải biết, Triệu Thiên mấy trăm năm qua, người thừa kế bị phế trừ không có mấy người. Còn hắn ta chính là người duy nhất trong trăm năm qua!
Điều này đối với hắn ta mà nói quả thực chính là một sự sỉ nhục cực lớn! Sỉ nhục cả đời không cách nào xóa bỏ được!
Hơn nữa, một khi bị huỷ bỏ thân phận người thừa kế, sẽ mất đi rất nhiều tài nguyên, càng mất đi cơ hội làm tộc trưởng!
Nếu như sau này không có biểu hiện gì kinh người, cả đời này căn bản cứ như vậy mà trôi qua.
Cho nên những ngày này, hắn ta đều hậm hực không vui. Trời vừa tối liền tới quán bar mua vui, làm tê liệt bản thân.
"Không ngờ rằng long vương Triệu Thiên ta… Cũng sẽ có ngày hôm nay!"
"Uổng công ta còn sống thêm một kiếp, lại càng sống càng thụt lùi! Thù còn chưa báo, thân phận người thừa kế cũng mất rồi! Tên khốn kiếp kia lại càng sống càng thoải mái… Ha ha… Phế vật!"
"Ta thực sự là một phế vật cmn! Phế vật từ đầu đến đuôi…"
Lúc này, một hắc y nhân đã đi tới.
Nhìn Long Vương hăng hái ngày xưa, hôm nay với dáng vẻ say khướt, trong nội tâm vô cùng khó chịu.
Nhìn đối phương lại cầm một chai rượu lên, vội vàng ngăn cản: "Long vương, không được uống thêm nữa! Ngươi đã uống nhiều rồi, còn uống tiếp nữa, thân thể sẽ không chịu nổi!"
Long vương đẩy Hắc y nhân ra, say khướt nói: "Ngươi tránh ra! Ta còn có thể uống nữa…"
Nói xong, liền đổ bình rượu vào trong miệng, ừng ực ừng ực uống hết. Quần áo, tất cả đều bị thấm ướt.
Hắc y nhân lại thở dài một hơi, lẳng lặng đứng ở một bên bảo hộ.
Long vương uống xong chai rượu này, mắt say lờ đờ nhập nhèm, thân thể lắc lư nói: "Ngươi đến tìm ta… Có chuyện gì sao? Nếu như không có chuyện gì thì đi đi, đừng ở chỗ này… cản trở ta uống rượu…"
Hắc y nhân với vẻ mặt nghiêm túc: "Long vương, lần này đến đây, thật ra là có chuyện báo cáo với ngươi!"
Long vương lắc đầu, nhả ra một chữ: "Nói!"