“Ly Tâm quyết của gia tộc Ly Tâm ngươi đủ để chống đỡ ngươi tu hành đến tu vi Địa Thánh đỉnh cao, không thể bỏ lỡ”.
Ly Tâm quyết đã khắc vào trong đầu Ly Tâm Lăng thông qua mười mấy vị lão tổ rồi.
Ly Tâm Lăng hiểu ra điều này có ý gì.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tiếp theo ngươi không được vội vã tăng cảnh giới, ổn định cảnh giới mới là quan trọng”.
“Vâng!”
Tần Ninh khoát tay ra hiệu Ly Tâm Lăng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
“Ăn cơm cho thật ngon, ăn cơm xong thì hãy đổi bảng hiệu bên ngoài cửa, đây là Ly Tâm phủ, không phải Nguyên phủ!”
“Vâng!”
Ly Tâm Lăng chắp tay nói lần nữa.
Mà giờ phút này, ba người Lý Huyên, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận nào còn ăn được cơm!
“Tần Ninh, Tần Ninh...”, Tiên Vô Tận kéo góc áo Tần Ninh, chậm rãi nói: “Đừng ăn, còn ăn cái gì nữa...”, “Cũng cho chúng ta mấy viên thánh đan như vậy đi!”
Tiên Vô Tận thật sự gấp gáp.
Mặc dù mới chỉ đến vùng đất Vạn Ma một khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, hai người đã tăng lên tới cảnh giới Hóa Thánh tầng năm, thế nhưng căn bản không đáng chú ý.
Ly Tâm Lăng đã đến cảnh giới Thánh Nhân trong chớp mắt rồi.
Nếu không phải là Tần Ninh làm, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Đúng vậy, Tần đại ca!”
Lúc này Lý Huyên cũng nâng hai tay lên chống cằm, buồn bã nói: “Ta cũng muốn!”
“Ngươi muốn gì?”
Tần Ninh dùng đũa gõ gõ đầu Lý Huyên, cười mắng: “Tuổi còn nhỏ, gây dựng cơ sở vững chắc mới là tốt nhất”.
“Chúng ta không cần!”
Lúc này Huyền Chấn vội vàng nói: “Hai người chúng ta không cần gây dựng cơ sở vững chắc gì hết!”
“Hai người các ngươi càng cần!”
“Võ giả ở đại lục Vạn Thiên lấy linh khí làm cơ sở để tu hành, võ giả bên trong thế giới Cửu Thiên lại là lấy thánh lực làm cơ sở để tu hành, hai người các ngươi vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa”.
“Ít nhất phải đến Hư Thánh thì ta mới có thể dùng một chút biện pháp giúp các ngươi tăng lên”.
Hư Thánh! Lúc này sắc mặt Huyền Chấn và Tiên Vô Tận đều biến đổi.
Từ Hóa Thánh tầng năm đến cảnh giới Hư Thánh còn cả một khoảng cách dài.
Khó lắm! Lúc này những tiếng đập cửa rầm rầm rầm vang lên.
Bên ngoài sân trước, có người gõ cửa.
Lý Huyên lập tức đi ra ngoài mở cửa.
Mấy bóng người đi vào.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên, thần thái trang nhã, khí chất cao quý, giờ phút này bà ta đang đánh giá phủ đệ.
Ở sau lưng bà ta là một cô gái có vẻ ngoài chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, dáng người xinh đẹp, ở eo nhỏ váy dài có một dải lụa màu xanh buộc quanh eo, khuôn mặt có vài phần do dự, mấy phần hiếu kỳ nhìn về phía đình viện.
Liễu Như Thị! Nguyên Thanh Hạm! Giờ phút này Liễu Như Thị không còn vẻ bối rối như ngày đó nữa, thay vào đó là khí chất cao thượng kiêu ngạo.
Mà sắc mặt Nguyên Thanh Hạm cũng đã khôi phục không ít, càng lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
“Tần Ninh công tử, thời hạn mười ngày đã đến, Liễu Như Thị dẫn con gái đến châm cứu!”
Giờ phút này giọng điệu của Liễu Như Thị không có chút tình cảm nào, không mặn không nhạt.
Vừa dứt lời, Tần Ninh dẫn mấy người đi ra sân sau.
Quay đầu nhìn về phía Ly Tâm Lăng, Tần Ninh dặn dò: “Đổi Nguyên phủ thành Ly Tâm phủ đi!”
“Ừm!”