"Tiếp theo, ta chuẩn bị đến Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, ta vốn định dẫn ngươi đi theo, thế nhưng có vẻ như ngươi không tình nguyện lắm, nên đành thôi vậy".
"Ngươi ở lại đây với Thanh Vân đi, còn ta sẽ đi một mình!"
Đại Nhật Sơn sao?
Thạch Cảm Đương nghe vậy, bèn vội vã nói: "Sư tôn, sư tôn, con đồng ý, con đồng ý đi... Đại sư huynh, mau đến đây rèn luyện, nào, bắt đầu rèn luyện đi!"
Tần Ninh thấy Thạch Cảm Đương hành động như vậy, chỉ đành lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Trong sơn cốc, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đang đấu luyện với nhau.
Tần Ninh còn đang ở trong lầu các quan sát hai người họ.
Hắn nằm trên xích đu, thư thả hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời.
Vốn dĩ, hắn vẫn có thể sống thoải mái, thong thả, ung dung như vậy.
Thế nhưng, luôn có người không muốn hắn sống yên ổn.
Nếu đã như vậy thì cứ làm nhau khó chịu thôi.
Chẳng qua là phải xem thử rốt cuộc ai khiến ai không yên ổn, không thể nói chính xác được kết quả đâu.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh đều sống bình yên trong sơn cốc.
Còn Thạch Cảm Đương lại bị Dương Thanh Vân tận tâm "chỉ dạy".
Hôm nay, Ô Phong Long đã vắng mặt lâu ngày cuối cùng đã xuất hiện.
"Chuyện của dòng tộc chịu khổ đã được xử lý êm xuôi rồi à?"
Tần Ninh thản nhiên hỏi.
Ô Phong Long gật đầu.
Tần Ninh thuận tiện nói luôn: "Nếu đã xong rồi, vậy phiền ngươi giúp ta một việc".
"Không dám, mời Tần công tử nói".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Có cái gì không dám chứ?"
"Dương Thanh Vân phải ở lại Nam Vực Thanh Châu, trong khoảng thời gian đó, ta sẽ đến Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, dòng tộc chịu khổ của ngươi không hề yếu so với những thế lực khác, nên phiền ngươi có chuyện gì thì chiếu cố bọn họ đôi chút".
"Đây là việc hiển nhiên!"
"Hơn nữa, ngươi không cần phải giúp quá nhiều đâu, Thanh Vân nói là dự tính tập hợp các thế lực ở Nam Vực lại thành một, đến lúc đó, dòng tộc chịu khổ của ngươi lựa chọn tuân theo hay phản kháng là do chính ngươi quyết định".
Nghe vậy, Ô Phong Long sững sờ.
Những lời này... Tần Ninh nói hết ra như vậy sao?
Không sợ mình hãm hại đồ đệ của hắn sao?
Tần Ninh mỉm cười, nói tiếp: "Chắc là Thanh Vân sẽ đi đến vùng đất Vạn Thánh để thu nhận Ma Quang tông trước, dù sao chuyện gì đến rồi sẽ đến, còn ta khoảng thời gian này chắc vẫn ở lại Thanh Châu".
Ô Phong vội vàng chắp tay nói: "Ta hiểu rồi".
Ô Phong Long không nhiều lời nữa, chỉ tán gẫu vài câu rồi cáo từ.
Lúc này, Hiên Viên Hương Nhi bỗng xuất hiện.
"Ngươi định đi đến Đại Nhật Sơn sao?"
Hiên Viên Hương Nhi khó hiểu nói: "Dựa vào thực lực và thiên phú của ngươi, sợ rằng Đại Nhật Sơn không dạy cho ngươi được gì, có lẽ ngươi nên đến những nơi khác ngoài Thanh Châu để xem thử".
Tần Ninh cười ha hả nói: "Ta chỉ là một tên Thánh Nhân nho nhỏ mà thôi, giờ mà đi ra ngoài Thanh Châu, chỉ sợ là không đủ cho Địa Thánh và Thiên Thánh nhét kẽ răng nữa là!"
"Hơn nữa, trong năm châu lớn ở thánh vực Thiên Hồng có cả Thánh Vương tồn tại, những người đó nhìn ta có lẽ chẳng khác nào nhìn gà con...", Hiên Viên Hương Nhi nghe vậy thì bĩu môi.
Cô ta tin mấy câu này mới là lạ.
"Nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ trước".
Hiên Viên Hương Nhi từ tốn nói: "Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta trong khoảng thời gian này".
Tần Ninh cười đáp lời: "Khách sáo quá rồi, ngươi có ơn cứu mạng ta, phần ơn huệ này ta nhất định sẽ nhớ kỹ".
"Lần sau gặp lại, ta hy vọng ngươi đã trở thành thánh nữ của thánh địa Hiên Viên".
"Nhận lời tốt lành của người vậy".
Hiên Viên Hương Nhi gật đầu.
Cả ba vị trưởng lão và thủ lĩnh của dòng tộc chịu khổ đều đã qua đời, hiển nhiên, Ô Phong Long sẽ bị soi mói rất nhiều.
Tuy trong dòng tộc chịu khổ có rất nhiều người bất mãn, thế nhưng, dù sao, Ô Phong Long cũng đã đạt tới cảnh giới Địa Thánh nhất phách, ông ta vẫn có thể áp chế những người bất mãn đó! Cả đoàn người tạm thời ở lại Khổ Địa một khoảng thời gian rồi chia nhau ra.
Dương Thanh Vân dẫn theo hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận đi về hướng Nam, tiến thẳng tới vùng đất Vạn Thánh.
Còn Hiên Viên Hương Nhi thì cô độc rời khỏi Khổ Địa... Hai người Tần Ninh với Thạch Cảm Đương đi thẳng về phía trước, hướng thẳng tới Tây Vực Thanh Châu.
Thanh Châu, Tây Vực.