Giờ phút này, Thạch Cảm Đương và Cửu Anh đồng thời lắc đầu, cả người nổi đầy da gà.
Vả cơm chó!
Không biết xấu hổ!
Vẻ mặt bốn người Hiên Viên Lương Tùng, Lý Tiêu Vân cũng đầy rầu rĩ.
Ở vùng đất Thanh Châu, bọn họ là nhân vật lớn, Thiên Thánh nhất phẩm, thực lực cực kỳ cao.
Nhưng phóng tầm mắt ra cả thánh vực Thiên Hồng, Thiên Thánh nhất phẩm chẳng qua chỉ là cao thủ thăng cấp bước đầu mà thôi.
Cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm mới được xưng tụng là cao thủ trong thánh vực Thiên Hồng.
Mà Thánh Vương mới là sự tồn tại cực kỳ cường đại.
Trước mắt, chỉ có thể hy vọng Tần Ninh sẽ nhanh chóng tới đây!
Ba ngày liên tiếp, phi cầm bay thẳng về hướng đông.
Cuối cùng, đến trước cổng một toà thành trì thì mới chậm rãi dừng lại.
Thành Yến Vân!
Yến Châu, nơi mà Yến gia chiếm lĩnh.
Yến Châu, bốn phía đông tây nam bắc đều có độ rộng hơn mười nghìn dặm.
Bởi vậy, Yến gia không tập trung tại cùng một chỗ, để quản lý được toàn bộ Yến Châu, năm đại trưởng lão của Yến gia sẽ ở năm khu vực khác nhau.
Còn tộc trưởng của Yến gia thì trấn giữ ở trung tâm Yến Châu.
Yến Cảnh Vũ! Ngũ trưởng lão!
Bởi vậy, người trấn giữ một phương không khác gì đại tướng nơi biên cương, nơi này, đúng là thành Yến Vân.
Thành Yến Vân, Yến phủ!
Ngay khi đám người Yến Vinh, Yến Diệu trở về, bên trong phủ đệ đã có mấy người bước ra chào đón.
Từ trong phủ đi ra, ước chừng có mấy trăm người, xếp thành hàng dài.
Yến Vinh thản nhiên nói: “Bắt giam mấy người kia lại!”
“Đúng rồi, còn cô gái kia thì giam giữ riêng một phòng!”
Nghe được những lời này, mấy tên hộ vệ lập tức tiến lên phía trước.
“Xong rồi xong rồi…”, sắc mặt Thạch Cảm Đương trở nên khó coi.
Giam giữ Tiên Nhân phu nhân riêng một phòng, tên ngốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Dương Thanh Vân nắm chặt lấy cánh tay của Tiên Nhân.
“Thả ra!”
Tên hộ vệ kia lạnh lùng quát.
“Yến Vinh!”, Dương Thanh Vân gầm lên nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
“Dương Thanh Vân, là ngươi không biết điều trước!”, Yến Vinh bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đây là vùng đất Yến Châu, không ai có năng lực bàn điều kiện với Yến gia chúng ta ở đây”.
Lúc này, Dương Thanh Vân cũng không hề buông tay.
“Tránh ra!”
Yến Bắc Phong ra vẻ hung ác, hắn ta quát lớn: “Tên nhóc thối, thực sự nghĩ bản thân là nhân vật lớn nào chứ? Nếu như không phải nhìn trúng tài năng của ngươi, chúng ta đã sớm giết ngươi rồi”.
“Buông tay!”
“Không buông!”
Nhưng mà Tiên Nhân là người mà hắn ta vô cùng quý trọng.
Nếu như buông tay, hắn ta có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Không buông?”