Chương 218: Cứ Giao Cho Chuyết Ngôn.
Không thể phủ nhận, lời của Thẩm Mặc chỉ có tác dụng với lão thái bà đầy chính nghĩa này thôi. Song không có lương thảo thì lính sống sao được? Vả lại ngân lượng ban đầu hứa thưởng chưa phát xuống đã làm cho sĩ khí tổn hại nghiêm trọng, dù sao đại bộ phận binh lính không có giác ngộ cao như Ngõa phu nhân.
Cho nên Ngõa phu nhân mặc dù đồng ý không đi, nhưng cũng ra điều kiện ở lại:
- Lương thảo phát đúng hạn, tiền thưởng ít nhất phát một nửa.
Nếu không dù lưỡi y có nói cho hoa nở được trên giấy cũng vô dụng.
Thẩm Mặc nói:
- Tại hạ sẽ tận lực tranh thủ.
Liền bảo Ngõa phu nhân đợi một chút, bản thân đi vào chính đường.
Trong phòng Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến đang thì thầm với nhau, làm y ngạc nhiên là trên mặt Triệu thị lang chẳng thấy có chút bực bội nào, tựa hồ bị Hồ trung thừa dỗ cho rất vui vẻ.
Thấy Thẩm Mặc vào, Triệu Văn Hoa bảo y ngồi xuống, nói:
- Lần này bản công bị bà nương thổ ti kia bắt không được truyền ra ngoài, mặc dù không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà bất lợi cho cái cái cái...
Thấy Triệu đại nhân nghĩ không ra, Hồ Tôn Hiến vội bổ xung:
- Đoàn kết.
- Chính là cái đó.
Triệu Văn Hoa cười híp mắt:
- Cho nên Chuyết Ngôn phải giữ bí mật nhé.
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Ta bội phục Hồ đại nhân ngài rồi đấy." Tất nhiên là hết sức phối hợp đồng ý ngay.
Hồ Tôn Hiến lại hỏi y đàm phán ra sao, Thẩm Mặc đem điều kiện Ngõa phu nhân truyền đạt cho hai người.
Hồ Tôn Hiến cười khổ:
- Đó còn là giữ thể diện lắm rồi đấy. Cha con họ Bành tuyên bố không được trả thiếu một xu, nếu không tự đi lấy.
- Đi đâu mà lấy?
Triệu Văn Hoa hỏi.
- Cướp.
Hồ Tôn Hiến thở dài:
- Thổ binh bản tính hung mãnh, cái gì cũng làm ra được.
- Tuyệt đối không được.
Triệu Văn Hoa lạc cả giọng:
- Tuyệt đối không thể để Lang Thổ binh làm loạn, nếu không chắc chắn có kẻ sẽ đàn hặc chúng ta.
Trương Kinh có thể khống chế Lang Thổ binh đã bị hắn đuổi đi rồi, nếu như Lang Thổ binh làm loạn Chiết Giang, lúc truy cứu trách nhiệm Triệu thị lang là kẻ đầu tiên không chạy thoát nổi.
Triệu Văn Hoa càng nghĩ càng thấy sợ, cuống lên nói với Hồ Tôn Hiến:
- Mai Lâm huynh, tốt xấu gì huynh cũng là Chiết Giang tuần phủ cơ mà, đứng đầu một tỉnh rồi, không thể phát chút tiền lương đuổi ác bà nương kia đi à?
Hồ Tôn Hiến cười khổ:
- Mai Thôn công ơi, ngài còn tưởng bây giờ là thời đại Chu Hoàn sao? Đã khác xa lắm rồi, từ khi triều đình thành lập tổng đốc đông nam, Chiết Giang tuần phủ đã thành không đủ phân lượng rồi.
Tới đó nhìn Thẩm Mặc một cái:
- Hạ quan còn chẳng bằng Chuyết Ngôn lão đệ, có thể "thay trời tuần thị" can dự được vào quân vụ đâu.
Thẩm Mặc phát hiện ra Hồ Tôn Hiến quá giỏi nắm bắt cơ hội, không ngờ trong thời điểm mấu chốt này ám thị Triệu Văn Hoa phải đẩy hắn lên trên. Quả nhiên Triệu Văn Hoa đĩnh đạc nói:
- Mai Lâm huynh yên tâm, ta nhất định cho lão Vương Bát họ Chu kia phải cuốn xéo.
Nhưng lại quay về khuông mặt méo mó:
- Có điều nước xa không giải đươc cơn khát gần, trước tiên qua được ải này đã.
Thấy Triệu Văn Hoa đồng ý, Hồ Tôn Hiến lòng mừng lắm, tỏ ra rất có trách nhiệm:
- Lương thảo chúng ta phải cấp, tiền chúng ta cũng phải cấp.
Triệu Văn Hoa nói:
- Có thì ta sớm cấp rồi, vấn đề là ai làm được lão Chu Vương Bát kia phải nôn ra?
Thẩm Mặc và Hồ Tôn Hiến đưa mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng hứa.
Đúng lúc này bên ngoài có người hô:
- Đại nhân cấp báo.
Hồ Tôn Hiến đứng bật đậy nói:
- Đệ ra ngoài xem sao.
Hồ Tôn Hiến vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Triệu Văn Hoa nhìn Thẩm Mặc, thản nhiên nói:
- Năm nay chẳng yên lành phải không?
Thẩm Mặc biết hắn nói tới chuyện của Thẩm Luyện, thở dài:
- Thật không ngờ tới.
Triệu Văn Hoa thong thả nói:
- Kinh Xuyên công chuyên môn tới Hàng Châu giải thích với bản công rồi, ông ấy nói Thẩm Luyện là kẻ thường ngày hơi điên điên, không phân biệt được đúng sai. Lần này khẳng định bị người ta lợi dụng.
Hai mắt lóe hàn quang, lại vờ như vô ý hỏi:
- Không biết Chuyết Ngôn có ý kiến thế nào về loại hành vi này của Thẩm Luyện?
Thẩm Mặc tức bể phổi, nhưng phải đáp không có chút do dự:
- Tuy không dám bình luận trưởng bối, nhưng loại hành vi này tại hạ rất không tán thành.
Triệu Văn Hoa hài lòng gật đầu, nụ cười càng thêm ôn hòa, vỗ vai y nói:
- Đương Kinh Xuyên huynh là danh sĩ thiên hạ, huynh ấy đã lấy tính mạng cả nhà ra đảm bảo, nói Thẩm Chuyết Ngôn sẽ không đi vào vết xe đổ của Thẩm Luyện. Cho nên bản công đã viết thư cho tiểu các lão cầu tình cho ngươi, nói ngươi là người bên ta. Ngươi đừng để bản công thất vọng, đừng để Kinh Xuyên công gặp tai ương đấy.
Thẩm Mặc đột nhiên hiểu ra ý câu " Thì hành thì chỉ. Phó chi vô tâm " của Đường Thuận Chi, cố nhịn cảm giác nôn nao. Mặt chân thành cảm kích nói:
- Học sinh nhớ kỹ lời giáo huấn.
- Tốt lắm.
Triệu Văn Hoa gật gù.
Lúc này Hồ Tôn Hiến đi vào, sắc mặt khác thường báo cáo với Triệu Văn Hoa một tin tức mới nhận được. Diệp Bích Xuyên và Thanh Khê Bộ chiếm cứ Sa Xuyên Oa bắt đầu rút quân ra biển, tân nhiệm Tô Tùng tuần phủ Tào Bang Phụ quyết đoán chỉ huy tổng binh Du Đại Du, phó sứ Nhâm Hường Vương Sùng Cố, dẫn quân thừa cơ đánh giặc ở giữa biển, dùng hỏa công đốt thuyển giặc. Trận chiến này chém đầu hơn sáu trăm tên giặc Oa.
Triệu Văn Hoa vừa nghe thấy thế tinh thần tỉnh táo, sung sướng nói:
- Hay lắm, đây là công lớn, phải báo tiệp ngay.
Hồ Tôn Hiến dè dặt nói với Triệu thị lang đang hưng phấn quá độ:
- Tào Bang Phụ sau khi báo tiệp với Bắc Kinh mới báo tiệp cho Hàng Châu.
Triệu Văn Hoa tức thì mặt xầm xuống, chửi toáng lên:
- Họ Tào này thật không ra gì, không còn quy củ gì nữa.
Thực ra có gì mà lạ đâu, bài học thê thảm của Trương Kinh ở ngay trước mắt đó, ai chẳng đề phòng Triệu thị lang giở trò?
Đợi đem những lời ô uế phát tiết một hồi, Triệu Văn Hoa hầm hầm nói:
- Chu Vương Bát đâu? Lão ta còn tiếp tục trốn à?
Hồ Tôn Hiến cười:
- Đại nhân đoán xem, Chu tổng đống nghe thấy Tào tuần phủ ôm lấy công sẽ có cảm tưởng gì?
- Khẳng định cũng chẳng cao hứng nỏi.
Nói tới đấu đá thì Triệu Văn Hoa rất bén, hắn cười lạnh:
- Người ta nói tân quan thượng nhiệm ba bó lửa, ai ngờ bó thứ nhất đã bị người ta đốt trước mất rồi.
*
Tân quan thượng nhiệm có ba bó lửa: Điển cố nói Khổng Minh sau khi theo Bị đã làm cháy rừng ở gò Bát Vọng, gây hỏa hoạn ở Tân Dã, luộc cá ở Xích Bích.
- Đại nhân anh minh.
Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:
- Chu tổng đốc truyền lệnh hạ quan lập tức điều động tinh binh, tiêu diệt tàn dư địch.
- Đúng là không chê cái gì.
Triệu Văn Hoa cười khẩy:
- Cơm thừa canh cặn của người ta mà lão Vương Bát cũng muốn ăn.
Hồ Tôn Hiến cười khổ:
- Quân lệnh như sơn, dù sao lệnh đã xuống, nếu đuổi không kịp giặc Oa, không biết Chu tổng đốc sẽ xử lý hạ quan ra sao đây.
Xem ra quan hệ giữa hắn và Chu tổng đốc đúng là rất căng thẳng.
Triệu Văn Hoa hồ nghi nhìn hắn:
- Mai Lâm huynh, không phải là huynh cũng muốn trốn tránh đấy chứ?
Chuyện gì hắn cũng thích đưa đẩy, cho nên nghĩ ai cũng như thế.
Hồ Tôn Hiến oan uổng nói:
- Đại nhân nghĩ đi đâu đấy? Nếu hạ quan chần chừ một chút thôi Chu tổng đốc khẳng định sẽ thừa cơ gây khó dễ.
- Vậy huynh đi rồi thì chuyện này phải làm sao?
Triệu Văn Hoa cũng thấy mình suy luận thái quá, liền không dây dưa nữa. Vừa nghĩ tới mình vẫn bị lão thái thái cầm tù, liền ấm ức nói:
- Huynh không thể bỏ mặc ta.
Hồ Tôn Hiến nhìn Thẩm Mặc cầu cứu, Thẩm Mặc trong lòng đã có kế sách, liền gật đầu:
- Hồ đại nhân cứ yên tâm mà đi, nơi này đã có hạ quan rồi.
Hồ Tôn Hiến cảm kích gật đầu, nói với Triệu Văn Hoa:
- Đại nhân, Chuyết Ngôn huynh đệ thiếu niên lão thành, tinh thâm mưu tính, đại nhân đem chuyện giao cho đệ ấy làm, nhất định không có sơ xuất gì.
Triệu Văn Hoa biết đám Trương Kinh, Đường Thuận Chi, Hồ Tôn Hiến rất coi trọng và tôn sùng Thẩm Mặc, mặc dù xưa nay hắn không tin vào những tên tiểu tử trẻ tuổi. Nhưng giờ hắn đang có bệnh vái tứ phương, chỉ đành méo mó có hơn không, liền gật đầu nói:
- Vậy chuyện này toàn quyền ủy thác cho Chuyết Ngôn đấy, nhất định phải giữ Lang Thổ binh lại.
Trong lòng lại lẩm bẩm:" Ngươi có bán thân cũng chẳng có tiền giữ người lại."
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Xin đại nhân ban quyền.
Nụ cười tự tin của y ai cũng thấy rõ, bấy giờ Hồ Tôn Hiến mới yên tâm nói:
- Vậy hạ quan xin đi trước một đước.
Nói xong vội vã bỏ đi.
Đợi Triệu Văn Hoa viết xong:" Cấp quyền Chiết Giang tuần án giám quân Thẩm Mặc, toàn quyền xử lý sự vũ Lang Thổ binh." Rồi đóng dấu khâm sai của hắn lên. Thẩm Mặc muốn cáo từ, Triệu Văn Hoa kéo y lại, nói nhỏ:
- Có đuổi được lão bà ấy đi trước không?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Hạ quan đưa họ đi ngay, đại nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Triệu Văn Hoa nửa tin nửa ngờ nhìn qua khe cửa, quả nhiên thấy Thẩm Mặc sau khi đi ra, liền nói mấy câu với Ngõa phu nhân, Lão thái thái vang đôi song đao đáng sợ kia đồng ý đi theo y.
Triệu Văn Hoa lúc này mới thở dài, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:
- Cả đời này không chơi với đám người hoang dã đó nữa.
Nhưng hắn cũng rất tò mò rốt cuộc là Thẩm Mặc nói gì để Ngõa phu nhân ngoan ngoãn nghe lời.
Kỳ thực cũng chẳng có gì kỳ quái, Thẩm Mặc chỉ nói một câu:
- Triệu đại nhân nói nhất định sẽ làm theo.
Ngõa phu nhân liền đi theo, kỳ thực bà cũng nhất thời kích động mới bắt cóc Triệu Văn Hoa, vừa mới ra ngoài gió lạnh thổi tới liền bình tĩnh lại, biết bắt cóc mệnh quan triều đình là trọng tội. Mặc dù bên ngoài thành có tám nghìn binh lĩnh con em trong tộc, không sợ hắn. Nhưng không biết phải giải quyết sự việc ra sao, rơi vào cái thế cưỡi lưng hổ.
Hiện giờ Thẩm Mặc cho bà một cái thang để xuống, Ngõa phu nhân tất nhiên vội rời đi. Ra khỏi Lô Viên mới hỏi:
- Hắn nói như thế nào?
Thẩm Mặc chậm rãi đáp:
- Hắn ủy thác cho tại hạ xử lý việc này.
Nói rồi lấy giấy ủy quyền của Triệu Văn Hoa viết ra, nói:
- Bảy ngày, cho tại hạ bảy ngày đảm bảo có câu trả lời cho a bà.